TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 605: Anh sẽ chịu trách nhiệm

Hà Tuấn Khoa nhíu mày, ngay sau đó anh hiểu ra, phụ thích ấy à, vẫn phải dỗ dành đấy.

Anh nằm lấy tay cô: “Vậy anh đi cùng em thì sao? Em đi đâu, anh sẽ đi theo đó.”

Lâm Hương Giang bĩu môi: “Em không cần anh theo đuôi” Cũng chỉ có cô dám nói anh theo đuôi.

“Anh không có theo đuôi, anh là người đàn ông của em, anh đi theo em tức giận thì trút lên người anh, nếu không sẽ không có ai để em trút giận”

Mặc dù lời anh nói không phải lời ngon tiếng ngọt nhưng hơn hẳn ở sự chân thật, thử nghĩ xem một người tai to mặt lớn như anh, ai dám trút giận lên người anh chứ?

“Do anh nói đấy nhé, khi nào tâm trạng em không tốt, em sẽ đi tìm anh. Anh phải chịu trách nhiệm đến cùng đói”

“Anh chịu trách nhiệm!” Anh chân thành nói.

“Vậy.. Nguyệt Hương thì sao? Chẳng phải anh nói sẽ chịu trách nhiệm với cô ta và đứa bé à?”

Hà Tuấn Khoa thấy cô bĩu môi, rõ ràng là không vui và rất để ý tới chuyện này, bàn tay to của anh nằm chặt tay cô: “Đồ ngốc, em biết rõ anh cố ý nói những lời đó để em tức giận bỏ đi mà” Lúc đó, bên cạnh anh thực sự có quá nhiều nguy hiểm.

“Nói như vậy, anh không muốn chịu trách nhiệm với họ? Anh tính làm đàn ông cặn bã hả?” Cô cười như không cười cố tình hỏi anh như thế.

Hà Tuấn Khoa liếc xéo cô, không khỏi cười khổ hỏi ngược: “Vậy em có muốn anh chịu trách nhiệm không?”

“Đấy là chuyện của anh, đừng nên hỏi em”

Cô hừ nhẹ một tiếng.

Anh giả vờ suy nghĩ nghiêm túc, sau đó đáp: “Anh không thể làm người đàn ông cặn bã được, hay là chịu trách nhiệm nhỉ”

“Anh..” Lâm Hương quay đầu lườm anh, khi bắt gặp nét trêu tức trên mặt anh mới biết anh cố tình nói như vậy.

“Được, vậy anh cứ chịu trách nhiệm đi, anh không cần đi theo em” Dứt lời, cô hất tay anh ra, tự đi một mình.

Bàn tay Hà Tuấn Khoa dùng sức kéo cô về: “Thôi mà, em đừng giận dõi anh nữa, Bé Con là con gái của anh, anh đương nhiên phải có trách nhiệm với con bé. Còn Nguyệt Hương, anh đã sắp xếp cho cô ta ra ngoài ở rồi và bảo cô ấy có thể thường xuyên về thăm Bé Con theo thời gian quy định”

Anh nhận ra rằng Bé Con không thích mẹ ruột Nguyệt Hương.

“Em cũng không muốn làm mẹ kế của người khác” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Em không muốn thì đừng nghĩ nữa, Bé Con có anh làm ba là được rồi” Anh sẽ không ép buộc cô.

Chỉ có điều, khi nhớ tới dáng vẻ đáng yêu của cô bé đó, trong lòng Lâm Hương Giang thích lắm. Sở dĩ cô có cảm giác như vậy, có lẽ vì cô vừa mất một đứa con.

Hà Tuấn Khoa dẫn theo Lâm Hương Giang về nhà họ Hà Sau khi Nguyệt Hương được cứu về thì không có gì đáng ngại nữa, cô ta nghe nói Hà Tuấn Khoa đi cứu Lâm Hương Giang, một mặt cô ta lo lắng cho anh, mặt khác cô ta liên tục cầu nguyện hy vọng Lâm Hương Giang đừng nên trở về.

Giờ phút này, lúc cô ta hay tin Hà Tuấn Khoa cứu được Lâm Hương về thì trái tim cô ta nguội lạnh hết một nửa.

Thật không ngờ, Lâm Hương Giang mạng lớn như thế, đầu tiên là nhảy xuống biển, sau đó là bị người khác bắt cóc, nhưng đều không chết!

Hà Hàm Bội cũng có mặt ở đây, nhìn thấy nét mặt hốt hoảng của Nguyệt Hương thì chị ta không kiêm được trách mảng: “Em luống cuống gì chứ? Cô ta về thì về, em đừng quên em còn có Bé Con”

Nghe nói vậy, Nguyệt Hương lập tức tỉnh i, đúng thế, trong tay cô ta còn có con át con gái Huống chỉ trước đây lúc ở bệnh viện, cô ta rõ ràng nghe anh nói muốn chịu trách nhiệm với hai mẹ con cô ta.

Khi Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa bước vào phòng khách thì trông thấy Nguyệt Hương và Hà Hàm Bội, hai cô đang chờ họ về Sao?

Chỉ là, sao cô cảm thấy bầu không khí không chào đón cô nhỉ?

Nguyệt Hương bế đứa bé đi vài bước tới táo chủ trước mặt Hà Tuấn Khoa: “Tổng giám đốc Hà, cuối cùng anh cũng về rồi, anh không chứ?

Làm em lo lắng muốn chết..”

Cô ta làm như không nhìn thấy Lâm Hương Giang, tiếp đó còn nói: “Còn Bé Con, nó rất nhớ ba”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi