TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 612: Nguyệt Hương khóc lóc

Lâm Hương Giang bị đánh thức bởi tiếng khóc của người phụ nữ, cô mở mắt ra, không còn thấy bóng dáng của người đàn ông bên cạnh.

Tiếng khóc của người phụ nữ đứt quãng, còn có tiếng nói chuyện nghe không rõ lắm Chợt nhớ ra Bé Con ngủ bên phòng phụ, chắc không phải dì Dư đang khóc vì Bé Con xảy ra chuyện gì chứ?

Nghĩ tới điều này, cô đột nhiên đứng dậy, quên mất toàn thân mình vẫn còn đau nhức, thầm mắng người đàn ông kia một câu, kiềm nén khó chịu xuống giường muốn ra ngoài xem kết quả thế nào.

Cô không muốn đi sâu suy nghĩ tại sao cô lại quan tâm tới bé con.

Từ phòng ngủ chính đi ra ngoài là phòng khách, sau khi mở cửa cô nghe rõ tiếng khóc của người phụ nữ hơn, không phải của dì Dư mà là của Nguyệt Hương?

Nghe tiếng khóc dường như cô ta rất đau khổ?

“Mới sáng sớm, cô ở đây khóc lóc cái gì?”

Lâm Hương Giang khó hiểu nhìn Nguyệt Hương.

Nguyệt Hương thấy cô đi ra, vội vàng lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Thật xin lỗi, có phải tôi làm phiền giấc ngủ của cô không?”

Cô ta thấy trên người Lâm Hương Giang vẫn mặc áo ngủ, mái tóc dài đen nhánh xõa sau lưng, cả người lộ ra vẻ lười nhác.

Hà Tuấn Khoa cũng ở đây, anh ngồi ở bên kia, ban nãy đang nghe Nguyệt Hương khóc lóc kể lể cái gì đó, anh chìa tay ra với Lâm Hương Giang: “Qua đây!”

Lâm Hương Giang thầm liếc xéo anh, tinh thần anh trông có vẻ sảng khoái, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ “chăm chỉ cày cấy” tối hôm qua.

Cô vừa đi qua, anh tự nhiên kéo cô xuống để cô ngồi trên đùi anh, vòng tay dài ôm eo cô, ánh mắt sâu thảm nhìn cô chăm chú, giọng nói hết sức dễ nghe: “Bị đánh thức à?” Lúc anh thức dậy, thấy cô còn ngủ rất say.

“Vớ vẩn!” Cô hơi bĩu môi, tâm trạng không thoải mái lắm, bị giày vò suốt đêm qua còn chưa nghỉ ngơi đủ đã bị thức, tâm trạng ai có thể tốt chứ?

Hà Tuấn Khoa rất thích dáng vẻ lười nhác khi cô mới ngủ dậy, anh véo chiếc mũi thanh tú của cô: “Đợi lát nữa ngủ tiếp, anh không cho phép họ tới quấy rây em nữa!”

Cô không lên tiếng nhíu mày nhìn anh, anh nói họ ý chỉ Nguyệt Hương và bé con sao?

Nguyệt Hương thấy hai người họ thân mật như thế không coi ai ra gì, trong lòng cô ta chua xót, suy nghĩ muốn đuổi Lâm Hương Giang ra khỏi nhà họ Hà càng thêm mãnh liệt!

Lâm Hương Giang thấy dì Dư ôm Bé Con không khóc không quấy, rất bình thường, vậy.

Nguyệt Hương đang khóc cái gì?

“Tổng giám đốc Hà, mấy hôm nay tôi đến bệnh viện chăm sóc mẹ tôi trước, chờ sức khỏe bà ấy khá hơn, tôi sẽ về mang đứa bé đi”

Hà Tuấn Khoa liếc nhìn cô ta, ngay cả giọng nói cũng lãnh đạm: “Cô đi đi, ở đây có dì Dư còn có chúng tôi, cô không cần lo lắng cho Bé Con”

Hóa ra tình trạng bệnh của mẹ Nguyệt Hương chuyển biến xấu, cô ta phải vào bệnh viện chăm sóc, cô ta vừa lo lắng cho bệnh tình của mẹ vừa khó chịu vì xa con, sáng sớm đã chạy tới đây khóc lóc.

“Đúng vậy, con cứ yên tâm đi chăm sóc mẹ con, dì có thể chăm sóc cô chủ nhỏ thật tốt, ngoài ra còn có tổng giám đốc Hà và cô.

Giang, cô chủ nhỏ rất thích họ” Dì Dư an ủi Nguyệt Hương.

Dì Dư dè dặt ngẩng đầu lên nhìn hai người đang ân ái trước mặt, đè nén sự đố ky trong lòng cô ta nhỏ giọng nói: “Cô Lâm, làm phiền cô hãy chăm sóc Bé Con nhà chúng tôi”

Lâm Hương Giang nhếch môi cười như không cười: “Cô nói sai rồi, con bé là con gái của Tuấn Khoa cũng chính là con của tôi, tôi chăm sóc con mình thì có gì phiền phức?”

Cô chỉ muốn Nguyệt Hương hiểu, kể cả khi cô ta sinh con cho Hà Tuấn Khoa, cũng đừng mong có liên hệ gì tới Hà Tuấn Khoa.

Sắc mặt Nguyệt Hương hơi khó coi, nhưng không dám phản bác lại lời Lâm Hương Giang nói, cô ta cúi đầu nói: “Cô nói đúng”

“Bé Con ơi, mẹ vào bệnh viện chăm sóc bà ngoại của con, mấy ngày nữa sẽ trở về thăm con. Con phải ngoan, nhất là phải nghe lời ba, đừng gây phiền phức khiến ba bận rộn biết không?” Nguyệt Hương đi tới trước mặt con bé nói những câu này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi