TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 625: Anh có còn là đàn ông nữa không?

Chính lúc cô đương đầu khó khăn, gông cùm trên người đột nhiên thả lỏng, một giọng đàn ông lập tức truyền đến: “Khốn kiếp! Cô ấy kêu anh thả ra cô có nghe không vậy?”

Phạm Văn Đồng bỗng dưng xuất hiện, là anh ta thả Nguyễn Cao Cường ra.

Anh ta nhìn sang Đào Hương Vi đang thở hổn hến, anh ta quan tâm hỏi: “Cô vẫn ổn chứ?”

Đào Hương Vi cắn môi không nói ra sự ấn ức trong lòng, cô ta chỉ lắc đầu, trừng đôi mắt lạnh lùng đề phòng nhìn sang Nguyễn Cao Cường được thả ra.

Lúc Phạm Văn Đồng kịp phản ứng thì nghiêng đầu, Nguyễn Cao Cường đánh tới khoé miệng anh ta, khoé miệng anh ta đột nhiên có máu chảy ra!

Không chờ anh ta hoàn hồn, cú đấm tiếp theo của Nguyễn Cao Cường sắp tới, lần này anh ta có phòng bị, né được cú đấm này.

Nguyễn Cao Cường rõ ràng sẽ không dễ dàng tha cho anh ta, đấm anh ta tới tấp.

Phạm Văn Đồng cũng không tỏ ra yếu ớt, né cú đấm của anh ta thì bắt đầu phản kích lại, nhưng chớp mắt thì hai người đàn ông lại đánh nhau! Đào Hương Vi bất ngờ rồi mới bình tĩnh, cô †a thấy mỗi lần Nguyễn Cao Cường ra tay đều rất ác, hận không thể đánh chết Phạm Văn Đồng vậy!

Chưa qua bao lâu, Phạm Văn Đồng đã rơi vào thế bất lợi, anh ta không phải đối thủ của Nguyễn Cao Cường!

Nguyễn Cao Cường bắt lấy cơ hội đấm anh ta một cú ngã lăn ra đất!

Phạm Văn Đồng năm xuống đất một lúc cũng chưa ngồi dậy được. Nguyễn Cao Cường đi tới gần, như thợ săn chuẩn bị bắn giết con mồi của mình…

“Đủ rồi, đừng đánh nữa!” Đào Hương Vi qua bắt lấy cánh tay của Nguyễn Cao Cường.

Cô ta sợ không ngăn lại thì anh ta sẽ thật sự đánh chết Phạm Văn Đồng. Cô ta cảm thấy anh ta lúc này giống tên điên không bình thường.

“Cút ra!” Nguyễn Cao Cường trực tiếp thô lỗ gạt tay cô ta. Đôi mắt đen láy của anh ta bị cái gì đó che mờ, trong mắt chỉ có ý giết người, nắm tay siết chặt tạo tiếng răng rắc.

Đào Hương Vi bị anh ta dùng sức gạt văng ra, đập lưng trúng vách tường, lưng đập trúng đau đớn, nhưng thấy anh ta vẫn không chịu tha cho Phạm Văn Đồng, cô ta càng không suy nghĩ nhiều, lúc năm đấm của anh ta vừa vung xuống thì cô ta nhào qua.

* Cô ta lại đi bảo vệ cho Phạm ‘Văn Đồng, tự mình nhận một đấm nặng nề từ Nguyễn Cao Cường.

Nguyễn Cao Cường như một con sư tử giận dữ, đôi mắt của anh ta đỏ rực khi chiến đấu với Phạm Văn Đồng, Bao nhiều năm qua, vì biết gen đặc biệt trong cơ thể mình, anh ta vẫn kiểm soát tốt tâm trạng của mình, nhưng lúc nghe Đào Hương Vi nói muốn anh ta buông tay, thì anh ta biết tâm trạng của mình đã khó mà kiểm soát.

Cái tên Phạm Văn Đồng không sợ chết lại xuất hiện ngay lúc này, càng tăng sự bùng nổ tâm trạng trong người anh ta. Anh ta vung một đấm xuống, cũng không thu lại, cho nên cú đấm này rơi lên người của Đào Hương Ví.

Ngay cả khi anh ta thu một chút sức lực vào thời điểm cuối cùng, nhưng sức mạnh của cú đấm này vẫn không hề nhỏ, trực tiếp khiến cho mũi và miệng của Đào Hưng Vi chảy máu!

Cô ta ngã sang bên cạnh Phạm Văn Đồng, chỉ cảm thấy đầu choáng váng, má trái đau đến tê dại “Cô ..” Đôi mắt của Nguyễn Cao Cường lúc nãy không gợn sóng thì lúc này cuối cùng cũng không ổn định, đồng tử co rút mạnh, giống như sau khi anh bị tẩu hoả nhập ma thì bây giờ mới tỉnh táo lại.

“Hương Vi!” Phạm Văn Đồng hô toáng lên ôm lấy người phụ nữ đã ngất, thấy cô vì mình mà nhận một đấm nặng nề, trong lòng anh ta đau nhói.

Nguyễn Cao Cường vốn muốn đi qua nhưng thấy cô ta bị Phạm Văn Đồng ôm lấy thì anh ta đột nhiên dừng chân, tay siết thành nằm đấm lần nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi