TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 647: Tạt Axit

Nguyễn Cao Khải ánh mắt khẽ động: “Là chuyện bên công ty của bố cháu, cháu không lo được đâu.”

“Thật sao? Không phải là chuyện của mẹ cháu sao?”

Nguyễn Cao Khải hơi gật đầu: “Đi đi thôi, nếu không sẽ phải đến trễ đấy”

Đào Vân Nhi hạ cái ghế sau nói với Nguyễn Cao Khải: “Ông cố, ông từ từ ăn, cháu chuẩn bị đi học đây.

Trước một giây đó ông cụ Nam Cung còn kéo căng sắc mặt vậy mà lúc đối mặt Vân Nhi liền lập tức liền thay đối trở thành khuôn mặt hiền lành tươi cười: “Được, được… cháu cứ từ từ mà đi, ông ở nhà chờ cháu trở về.

Sau khi Vân Nhi rời đi, Lâm Hương Giang cùng Nguyễn Cao Khải đều nhìn Nguyễn Cao Cường, cho là anh sẽ giải thích thêm cái gì, nhưng sau đó anh chỉ đứng lên, đơn giản đối ông cụ nói: “Việc này cháu sẽ xử lý, ông không cần lo lắng đến chuyện lợi ích tập đoàn bị hao tổn, Nguyễn Cao Khải rất bất mãn xụ mặt: Cháu không nói một chút đã có chuyện gì xảy ra sao? Cháu không phải nói muốn cùng cô ta lĩnh chứng kết hôn sao? Cô ta không chịu?

Cháu bị người ta chê?”

Ánh mắt ông nhìn Nguyễn Cao Cường tràn đầy ghét bỏ, đến cả một người phụ nữ mà cũng không giải quyết được!

Nguyễn Cao Khải cực kỳ bực mình, nếu như Phạm Văn Đồng ở trước mắt, anh sẽ còn hung hăng đánh cho anh ta một trận!

“Hai người từ từ ăn, cháu sẽ đưa Vân Nhi đi trường học trước. Anh đến cả câu hỏi của ông cụ cũng không trả lời, vứt xuống một câu như vậy liền xoay người rời đi.

“Cháu… Bảo sao lại bị người ta ghét như vậy!” Nguyễn Cao Khải hướng về phía lưng của anh tức giận hừ một tiếng.

Lâm Hương Giang nhún nhún vai: “Xem ra anh ấy muốn cả một đời lưu manh rồi. ” Chỉ cần xem cái thái độ kia của anh ấy, không biết lúc nào mới có thể theo đuổi lại được Đào Hương Vĩ, huống chỉ trên báo còn nói, anh ấy còn giải ước với Đào Hương Vi.

Lần này, bọn họ xem như chơi xong đi “Cháu cũng không tốt đẹp hơn được đâu, cháu cút về nhà người đàn ông của cháu ngay cho ông, không nên ở chỗ này để ông càng thấy tâm càng phiên” Nguyễn Cao Khải trong lòng không vui, đối với cô cũng không có thái độ tốt.

“Vậy cháu không xuất hiện trước mặt ông thì được rồi chứ gì? Không được nữa, cháu liền đi đến chỗ của mẹ cháu ở cùng bà, tuyệt đối sẽ không để lão nhân gia ngài nhìn thấy”

Lâm Hương Giang cười tủm tỉm nói với ông cụ này, lập tức cũng đứng dậy: “Cháu ăn no, cứ từ từ ăn” Sau đó chuồn đi, cô cũng không muốn trở thành pháo hôi.

Nguyễn Cao Khải trực tiếp ném đi đôi đũa trong tay lên trên bàn, thíu chút nữa liền tuổi đã cao lại bị cháu mình làm cho tức chết!

Nguyễn Cao Cường nhìn xem Vân Nhi đi vào cửa trường sau mới về trong xe, sau khi đóng cửa xe, Mộ Dung Bạch liền mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc, video trên mạng có có cần xử lý hay không?

Nguyễn Cao Cường híp mắt nhìn chãm chăm một nơi nào đó ngoài cửa sổ, trầm mặc mấy phần mới lên tiếng: “Không cš “Chuyện này… Chúng ta không hề làm gì sao? Như vậy đối tập đoàn sẽ tạo nên ảnh hưởng vô cùng lớn, giá cổ phiếu cũng sẽ không có tăng trở lại.”

“Không phải là không xử lý, nhiệt độ sớm muộn sẽ đi qua. Chẳng qua là chỉ là chuyện xấu ồn ào mà thôi, không có nhiệt độ không ai thảo luận, hết thảy liền sẽ trở về vị trí ban đầu”

Mộ Dung Bạch cũng biết rõ vì cái gì anh không xử lý, chỉ có làm như vậy, Đào Hương Vi mới có thể thuận lợi tẩy trắng, bây giờ không ai mắng nữa cô nữa.

Anh ta không khỏi thầm than, cho dù đã chia tay, ông chủ vẫn suy nghĩ cho cô Hương Vi mà suy nghĩ.

Sau đó Nguyễn Cao Cường đến tập đoàn, xảy ra chuyện, anh nhất định phải tới trấn an cảm xúc của các thành viên của hội đồng quản trị.

Nam Vân ôm văn kiện ở cửa chờ anh, gặp anh xuống xe liền đi đến nghênh đón.

Đột nhiên có người đàn ông xa lạ vọt ra, giội cái gì đó lên người Nguyễn Cao Cường: “Khốn nạn! Người đàn ông cặn bã! Đừng tưởng rằng tướng mạo mày đẹp trai lại có tiền liền có thể tùy tiện quy tắc ngầm!”

Nguyễn Cao Khải không kịp trốn tránh, Nam Vân thấy thế trực tiếp ngăn tại trước anh, chất lỏng. không biết tên giội đây người Nam Vân! Chất lỏng kia có loại mùi thật gay mũi!

Nguyễn Cao Cường sắc mặt đại biến, ngữ khí rất nặng: “Nam Vân!” Sẽ không phải là cái gì như Axit Sunfuric đó chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi