TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 679: Là chị ép buộc tôi

Hà Tuấn Khoa liền gọi điện thoại: “Tôi muốn biết được vị trí cụ thể của Hà Hàm Bội trong vòng ba phút!” Anh cũng rất lo Bé Con rơi vào tay chị cả sẽ gặp bất trắc.

Hà Hàm Bội đưa Bé Con đi không xa, chị ta cũng không trốn đi mà đến biệt thự ở ngoại ô mà chị ta mua bên ngoài.

Lúc này, xung quanh biệt thự đã được vệ sĩ của chị ta canh phòng nghiêm ngặt đến mức một con ruồi cũng không lọt nổi.

Chị ta không thể giao Bé Con cho Hà Tuấn Khoa, không thể để anh biết được mẹ ruột của Bé Con chính là Lâm Hương Giang.

Hà Tuấn Khoa biết biệt thự này nhưng anh lại chưa từng đến đây.

Anh không ngờ là chị cả lại để nhiều vệ sĩ canh phòng đến vậy chỉ để ngăn anh lại Hai chị em rốt cuộc cũng gặp nhau cách cánh cửa sắt đóng chặt.

“Chị cả, chị cho răng những người này có thể ngăn tôi lại sao?” Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nói.

Hà Hàm Bội cười giêu cợt: “Chị biết là em có thủ hạ rất lợi hại, cũng biết em còn có tay súng thiện xạ Cốc Nam Ninh, nhưng vậy thì sao chứ? Em phải nghĩ cho kỹ, Bé Con đang ở trong tay chị, nếu em xông vào đây thì chị không bảo đảm sẽ không làm gì con bé đâu đấy”

Lúc này Bé Con còn đang được Hà Hàm Bội ôm trong lòng. Có lẽ con bé cũng cảm nhận được nguy hiểm, biết Hà Hàm Bội không phải là người tốt gì nên con bé vô cùng chống cự, vẫn luôn khóc lớn Lâm Hương Giang nghe tiếng Bé Con khóc, trái tim như bị nắm lấy, vô cùng đau đới “Tuấn Khoa, Bé Con đang khóc, con bé không muốn ở trong đấy”

“Anh biết” Hà Tuấn Khoa đương nhiên cũng đã nghe thấy tiếng khóc của con gái, tiếng khóc ấy khiến anh rất đau lòng, Giờ phút này, anh chỉ muốn xông vào.

trong, giải quyết bà chị cả đang bắt giữ con gái anh kiat Dù chị cả đã có ơn sâu nặng với anh đến thế nào thì hiện giờ đều đã mất hết rồi!

“Chị cả, chị trả Bé Con lại cho eml” Hà Tuấn Khoa lạnh lùng cảnh cáo.

“Chỉ cần em rời khỏi đây thì chị sẽ không đối xử với con bé quá tệ bạc. Nói thế nào đi nữa thì chị vẫn là cô con bé, sau này vẫn để chị nuôi con bé đi.”

Chị ta nói chị ta sẽ nuôi dưỡng Bé Con?

Lâm Hương Giang cảm thấy Hà Hàm Bội chắc hẳn đã điên rồi mới nói ra được những lời hàm hồ như vậy!

Chị ta tưởng rãng có thể nuôi dưỡng con bé lớn khôn đơn giản như nuôi dưỡng Hà Tuấn Khoa lúc trước sao?

“Chị Hà Hàm Bội, chị đã cả bó tuổi rồi thì chị còn có thể nuôi dưỡng con bé được bao.

lâu chứ? Cho dù giờ chị có thể ngăn được Hà Tuấn Khoa, không để anh ấy biết được mẹ ruột của con bé là ai thì đợi đến khi chị mất thì chân tướng cũng sẽ được phơi bày cả thôi”

Lâm Hương Giang nói.

“Cô câm miệng cho tôi! Cô dám trù ẻo tôi chết?” Hà Hàm Bội bỗng nổi cơn tức giận.

Không sai, chị ta thực sự đã lớn tuổi, cũng khó lòng mà nuôi dưỡng một đứa bé khôn lớn, nhưng như vậy thì có sao chứ?

Chị ta có thể ngăn được ngày nào thì hay ngày ấy, nói tóm lại chính là chị ta không muốn để Hà Tuấn Khoa biết được thân thế của Bé Con, không muốn anh lại cưới Lâm Giang Hương về nhà họ Hà.

“Không phải là tôi trù ẻo chị, tôi chỉ nói sự thực mà thôi, cho nên chị vẫn nên hiểu rõ sự thực mà đưa Bé Con cho chúng tôi đi” Lâm Hương Giang thực sự không nhịn được khi phải nghe tiếng khóc của Bé Con.

“Có năm mơt Cho dù tôi có chết thì tôi cũng sẽ không đưa Bé Con cho hai người, trừ.

khi hai người lấy mạng tôi ngay bây giờ!” Xem ra là chị ta điên thật rồi.

“Chị cả, đây là chị ép tôi! Chị đừng trách tôi không niệm tình chị em, cũng đừng trách tôi không khách sáo với chị” Hà Tuấn Khoa trầm giọng nói.

Hà Hàm Bội khinh thường cười khẩy: “Em sớm đã cắt đứt quan hệ với chị rồi, còn niệm tình chị em máu mủ gì chứ? Chị nói rồi, nếu em dám cố tình xông vào thì Bé Con sẽ cùng chết với chị!”

Sắc mặt Hà Tuấn Khoa sa sầm lại, đáy mắt lướt qua tia tuyệt tình, anh bỗng mở miệng ra lệnh: “Các cậu bảo vệ cô chủ nhỏ, cứu con bé về đây cho tôi!”

Lâm Hương Giang nhìn anh khó hiểu, bọn họ không đưa vệ sĩ qua đây mài Anh ra lệnh với ai vậy?

“Rõ! Những vệ sĩ vốn nghe lệnh của Hà Hàm Bội lúc này lại nghe theo mệnh lệnh của Hà Tuấn Khoa!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi