TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 689: Tôi sẽ giúp cô

Dạ Hữu Khánh nắm chặt nắm đấm, đột nhiên nói: “Cô à, cô không cần phải nói nữa!”

“Cô không nói thì cháu liền muốn lãng quên đi, bây giờ cháu lại còn đau lòng thương tiếc cho con gái của kẻ thù giết ba? Đừng có nói với cô cháu có tình cảm với cô ta đấy nhé!”

Dạ Hữu Khánh nhằm mắt lại, siết chặt nắm đấm phát ra tiếng ken két, cảm xúc trong lông ngực đang không ngừng quay cuồng.

Anh ta hận người nhà họ Lãnh, giữa bọn họ có mối thù sâu nặng, làm sao có thể có tình cảm đối với Lãnh Thiên Khuê?

“Không có, cháu không có tình cảm với cô ta!” Giọng nói anh ta lạnh lẽo trâm lắng.

Tay của Dạ Tuyết Hoa đè nặng trên vai của anh ta: “Hữu Khánh, cháu cần phải nhớ lấy, ba mẹ cháu là do ba cô ta hại chết, nhà họ Dạ cũng là bị ba cô ta lật đổ, cháu chỉ là đang đoạt lại những thứ thuộc về chính mình thôi, cháu không hề sai.”

Đôi mắt đen sâu không thấy đáy của Dạ Hữu Khánh như bị cái gì bao trùm, trong mắt chỉ có một mảnh thâm thúy lạnh lẽo.

Không sai, anh ta chỉ là lấy lại những thứ thuộc về chính mình, anh ta không có làm gì sai hết!

“Thật không ngờ cô lại bị anh ta bắt trở lại nhanh như vậy”

Khi bên trong gian phòng chỉ có Lâm Hương Giang và Lãnh Thiên Khuê, cô đi đến trước mặt cô ấy thấp giọng nói.

“Tôi chỉ có một thân cô độc, anh ta lại giăng bẫy khắp nơi, đổi lại là cô thì cô có trốn thoát được không?” Lãnh Thiên Khuê có chút đùa cợt nói.

“Đã trốn không thoát thì vì sao phải trốn đi?” Lâm Hương Giang muốn giúp cô ấy tháo.

bỏ xích sắt, nhưng nhìn đến những vết thương nhìn thấy mà giật mình của cô ấy, cô không dám tùy tiện động chạm lung tung, vẫn là phải tìm bác sĩ đến mới được.

Nghe thấy câu này của cô, ánh mắt đang nhìn chẫm chăm cô của Lãnh Thiên Khuê đột nhiên trở nên cảnh giác: “Cô đến để nói đỡ cho anh ta?”

Lâm Hương Giang bật cười: “Chúng ta cũng không phải mới gặp lần đầu tiên, cô chẳng phải biết rõ tôi và anh ta là thế nào sao?”

Lần này cô vẫn là bị người của Dạ Hữu Khánh cưỡng ép buộc đến đây, làm sao có thể nói đỡ cho anh ta?

“Ý tứ của cô chẳng phải là khuyên tôi đừng trốn đi mà hãy thuận theo anh ta sao?”

“Dĩ nhiên không phải, ý của tôi là bây giờ cô không có năng lực, có muốn trốn cũng trốn không thoát, bị bắt trở lại sẽ chỉ chịu khổ thôi, chỉ băng nhịn một chút, ở lại bên cạnh anh ta, xem như muốn giết anh ta thì cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, không phải sao?”

Lãnh Thiên Khuê nghe vậy lại cười nhạo: “Cô cảm thấy lưu tại bên cạnh anh ta liền có thể giết được anh ta sao?” Nếu như đơn giản như vậy, cô ấy đã sớm làm được rồi.

“Cô đã hiểu rõ điểm này thì sao phải đâm đầu vào con đường gian nan nhất?” Lâm Hương Giang cười nhạt nhìn cô ấy.

Lãnh Thiên Khuê trầm mặc hồi lâu: “Vậy cô nói xem tôi còn có thể thế nào đây?” Cô ấy cũng rất tuyệt vọng, cô ấy cũng không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu nữa.

“Nếu như cô tin tưởng tôi, tôi sẽ giúp cô”

Lâm Hương Giang xích lại gần bên tai cô ấy, thấp giọng nói Cô nói giúp cô ấy cũng không phải tùy tiện nói một chút mà thôi, lần trước chính là cô giúp cô ấy chạy trốn.

“Tại sao cô lại phải giúp tôi?” Lãnh Thiên Khuê không thể không hoài nghi, dù sao bây giờ cô ấy gần như không có gì khác biệt với một tù nhân, cô ấy chẳng có bất kỳ chỗ tốt, lợi ích gì có thể cho Lâm Hương Giang.

Ngược lại Lâm Hương Giang có thể hiểu được tâm tình của cô ấy, cũng không trách được chuyện cô ấy sẽ hoài nghị, cô nhìn thẳng vào mắt cô ấy và nói: “Bởi vì chúng ta đều là phụ nữ”

“Chỉ đơn giản như vậy sao?” Lãnh Thiên Khuê nhíu mày, đây là loại lý do gì “Ừ thì còn có một chuyện nữa, tôi cũng không vừa mắt Dạ Hữu Khánh, nhất là thái độ đối với phụ nữ của anh ta quá tệ” Nhất định phải cho anh ta biết không nên trêu chọc khiêu khích phụ nữ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi