TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 692: Tôi không đồng ý

Lãnh Thiên Khuê nghe lời Lâm Hương Giang nói, không gây rắc rối hay chạy trốn và chấp nhận sự điều trị từ bác sĩ.

“Các vết thương trên tay và chân của cô ấy đã được băng bó, nhưng mà vết thương rất nghiêm trọng, không thể để cô ấy bị thương nữa, nếu không thì tay và chân sẽ bị phế”

Lâm Hương Giang nói với Dạ Hữu Khánh đang đứng cách đó không xa: “Anh đã nghe thấy bác sĩ nói chưa? Đừng dùng dây xích nhốt cô ấy nữa”

Ngay từ đầu Dạ Hữu Khánh đã không mở mi nhất là khi nhìn thấy bác sĩ đang điều trị vết thương cho Lãnh Thiên Khuê, lông mày của anh ta nhíu chặt lại.

Anh ta có thể nhìn thấy rõ vết thương của cô ấy, gần như có thể nhìn thấy xương, tất cả đều là bởi vì giấy giụa quá kịch liệt khi bị dây xích khóa lại.

Trong quá trình băng bó, cô ấy đau đến nỗi cắn rách môi, trên môi còn có vết máu.

“Nếu cô ấy ngoan ngoãn một chút thì sẽ không phải chịu loại đau đớn này” Anh ta nói một cách lạnh lùng.

Lãnh Thiên Khuê nhìn thấy anh ta, nỗi oán hận ở trong lòng cuồn cuộn dâng lên, cô ấy liếc mắt nhìn anh ta, cười lạnh: “Đúng vậy, đều là tại tôi tự tìm đau khổ, tại tôi gặp phải người có lòng lang dạ sói giống như anh”

Đôi mắt của Dạ Hữu Khánh tối sầm xuống, chưa kịp nói thì đã có người từ phía sau bước vào: “Nghe nói bây giờ cô Lãnh đã chấp nhận điều trị, tính tình cũng không bướng bỉnh như vậy. Sao cái miệng này vẫn nói ra những lời khó nghe như vậy?”

Dạ Tuyết Hoa vừa mới đến đã nghe thấy cô ấy mắng Dạ Hữu Khánh, ánh mắt nhìn chäm chăm vào cô ấy cũng trở nên lạnh lùng hơn.

Nhìn thấy bà ta, Lãnh Thiên Khuê suýt chút nữa không chịu đựng được, nếu như: không phải Lâm Hương Giang giữ chặt lấy vai cô ấy, e rằng cô ấy đã mở miệng ra mắng rồi. Sự cố chấp ít ỏi này sẽ làm loạn kế hoạch, bởi vì kế hoạch trả thù của cô ấy, bây giờ cô ấy phải học cách chịu đựng.

Cô ấy trừng mất nhìn Dạ Tuyết Hoa, không lên tiếng nữa.

Dạ Tuyết Hoa hiếm khi nhìn thấy cô ấy không đáp trả, nhìn về phía Lâm Hương Giang, không nhịn được nói: “Xem ra nhà điều chế mùi hương này rất hữu dụng, ít nhất cũng khiến cô Lãnh thay đổi tính tình”

Bà ta vừa dứt lời rồi lại tò mò, nói: “Tôi đang tự hỏi, không biết đây là loại hương thơm gì vậy? Nó có thể làm cho tính tình của người ta tốt hơn sao?” Nghe có vẻ như bà ta vẫn chưa tin vào năng lực của Lâm Hương Giang.

“Mùi hương của tôi được điều chế đặc biệt cho những người đặc biệt, đương nhiên là có tác dụng.”

“Ồ? Vậy thì gần đây tôi cảm thấy rất khó chịu, mùi hương của cô có thể cải thiện không?” Dạ Tuyết Hoa rất muốn xem mùi hương của Lâm Hương Giang có thần kỳ như vậy hay không.

“Tình trạng mà bà nói là chuyện mà ai cũng sẽ gặp phải nên bà không cần phải ngửi mùi hương gì cả. Bà chỉ cần thư giãn, làm chuyện tốt, đối xử tốt với mọi người xung quanh, dần dần bà sẽ không cảm thấy khó chịu nữa” Lâm Hương Giang mỉm cười nói.

Lúc đầu Dạ Tuyết Hoa rất nghiêm túc nghe lời khuyên của cô, nhưng càng ngày càng cảm thấy có điều gì đó không ổn, những lời nói của cô có nghĩa rằng bà ta không phải là người tốt.

Bà ta không đáp lời Lâm Hương Giang mà khinh thường, mỉa mai: “Tôi thấy cô không đủ chuyên nghiệp.”

Lâm Hương Giang vẫn duy trì một nụ cười nhã nhặn: “Tôi có chuyên nghiệp hay không cũng không cần đến sự đồng ý của bà”

Dạ Tuyết Hoa nhìn cô chằm chăm, hai mắt nheo lại: “Không ngờ cô cũng rất nhanh mồm nhanh miệng đ: “Cảm ơn bà đã khen”

Dạ Tuyết Hoa cảm thấy khó thở, sau đó bà ta chuyển mục tiêu, nhìn Lãnh Thiên Khuê: “Nếu cô không bỏ trốn, có nghĩa là cô đồng ý kết hôn với Hữu Khánh có đúng không?”

Trong ánh mắt của Lãnh Thiên Khuê hiện lên sự chế ô ấy biết răng Dạ Tuyết Hoa đã tìm mọi cách để cô ấy gật đầu đồng ý kết hôn với Dạ Hữu Khánh, nhưng bọn họ đúng là mơ mộng hão huyền!

“Tôi không đồng ý” Cô ấy phun ra một câu vô cùng lạnh lùng, không muốn nói quá nhiều chuyện vô nghĩa với Dạ Tuyết Hoa.

Dạ Tuyết Hoa nhìn Lâm Hương Giang, không khỏi giễu cợt: “Xem ra cô ấy vẫn không nghe lời, mùi hương của cô cũng không thần kỳ như vậy”

“Lúc đầu tôi đã nói rằng mùi hương của tôi chỉ là giúp xoa dịu cảm xúc của con người, không phải là thuốc chữa bệnh, lại càng không phải thứ mê hoặc lòng người, điều khiển suy nghĩ và hành vi của con người” Lâm Hương Giang cười nhẹ.

Dạ Tuyết Hoa không thể chiếm được ưu thế ở chỗ Lâm Hương Giang, cuối cùng, bà ta liền trút hết nỗi buồn bực lên người Lãnh Thiên Khuê, vẻ mặt xấu xí của bà ta dài ra: “Không đến lượt cô có đồng ý hay không, đợi vết thương của cô tốt lên sẽ lập tức tổ chức đám cưới!”

“Cô!” Dạ Hữu Khánh lên tiếng, anh ta cũng không vội kết hôn sớm như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi