TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 707: Về nhà

Môi Đào Hương Vi giật giật, dưới cái nhìn soi mói của con gái cô trả lời: “Không, mẹ về nhà với con” Cô cố gắng không để ý tới Nguyễn Cao Cường.

Đào Vân Nhi nghe vậy, trên khuôn mặt mềm mại đáng yêu hiện lên ý cười tươi. Sau đó cô bé đi tới nắm tay mẹ, đồng thời còn nắm lấy tay ba: “Thật tốt quá, chúng ta cùng về nhài” Đã rất lâu rồi mẹ chưa về nhà.

Khóe môi Nguyễn Cao Cường cong lên một vòng cung không dễ phát giác, mà giọng nói của Phạm Văn Đồng lại khiến mặt anh căng lại.

“Hương Vi…” Phạm Văn Đồng nhìn Đào Hương Vi, muốn nói lại thôi.

Đào Hương Vi chỉ có thể ngượng ngùng nhìn anh ta, nói: “Anh đi về trước đi, không cần phải lo cho tôi”

Phạm Văn Đồng vô cùng thông tình đạt lý còn rất săn sóc, anh ta gật đầu: “Được, vậy cô nhớ tự chăm sóc tốt cho bản thân mình”

Anh ta cũng hiểu được cô làm vậy cũng chỉ vì quan tâm tới cảm nhận của con gái, không muốn con bé bị thương tổn.

“Làm phiền anh quan tâm, có tôi ở đây, tôi có thể chăm sóc cho cô ấy” Giọng nói của Nguyễn Cao Cường không có chút độ ấm nào.

Phạm Văn Đồng nhìn anh, sau đó chỉ lạnh nhạt bật cười, không nói gì thêm. Cuối cùng anh ta lắc đầu xoay người đi.

Ngay sau đó Nguyễn Cao Cường năm chặt tay Đào Hương Vi và con gái: “Đi, về nhà thôi”

Đào Hương Vi cho rằng bản thân mình sẽ không bao giờ quay về nơi có cùng một mái hiên với Nguyễn Cao Cường. Nhưng có con gái ở đây, cô không thể hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với anh được.

“Mẹ, đây là trà giải rượu con nấu cho mẹ, mẹ mau uống đi” Hiện tại Đào Vân Nhi đúng là áo bông tri kỷ, vô cùng ấm lòng người.

Con gái cô cực khổ nuôi lớn nhưng hôm nay cô đã từ bỏ quyền nuôi dưỡng, giao con bé lại cho Nguyễn Cao Cường. Hiện tại nhớ tới, cô lại bắt đầu cảm thấy hối hận.

Nhưng cô thực sự không chịu nổi sự chuyên chế của Nguyễn Cao Cường…

“Cảm ơn Vân Nhi, khổ cực cho con rồi”

Cô hôn lên giữa trán con gái.

“A, mẹ…” Cũng không phải cô không muốn, chỉ là cô không tiện ở lại nơi này thêm.

Giờ cô biết phải giải thích như thế nào với con gái đây?

Nguyễn Cao Cường đang đứng bên cạnh nhìn ra suy nghĩ của cô, đột nhiên nói: “Nếu Vân Nhi đã mở miệng rồi thì cô không nên cự tuyệt con bé, miễn cho con bé đau lòng”

Đào Hương Vi quay đầu nhìn về phía anh.

Anh đồng ý cho cô ở lại nhưng cô lại không nguyện ý như vậy.

Cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng vì con gái cô vẫn gật đầu: “Được”

“A, thật tốt quá!” Vân Nhi lập tức nhào vào trong ngực cô, vui vẻ nói: “Mẹ, hiện tại con muốn ngủ với mẹ”

Đào Hương Vi ôm chặt con gái: “Được.”

Khóe miệng cô cong lên.

Phạm Văn Đồng rời đi một mình, khi anh ta đi tới cửa chính quán bar đột nhiên có người cản đường anh ta.

“Tại sao anh lại đi một mình? Anh không đi chung với Hương Vi sao?” Người phụ nữ có đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ, cười nhìn anh ta.

“Thẩm Tịnh?” Phạm Văn Đồng nhìn người phụ nữ trước mắt. Bọn họ đã quay chung với nhau hai ba bộ phim, cô ta cũng là một trong nữ minh tinh đang nổi tiếng.

Thẩm Tịnh đi tới, muốn khoác lên cánh tay anh ta: “Cô ấy không ở cùng anh vậy tôi ở cùng anh, thế nào?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi