TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 722: Tự nhận

Khi Đào Hương Vi tới bệnh viện thăm Phạm Văn Đồng, vừa lúc Thẩm Tịnh vừa mới đến không lâu.

Đương nhiên cô biết Thẩm Tịnh là ai.

Thẩm Tịnh xuất đạo còn sớm hơn cô, cũng đã nổi tiếng nhiều năm. Cô cũng biết Phạm Văn Đồng đã tùng hợp tác với Thẩm Tịnh.

Đào Hương Vi chưa từng hợp tác với cô ta bao giờ, mặc dù biết đối phương nhưng lại không quen, còn không thể tính là bạn bè.

Cô tự nhận Thẩm Tịnh là bạn của Phạm Văn Đồng.

Lần đầu tiên Thẩm Tịnh quan sát Đào Hương Vi ở khoảng cách gần như vậy. Tuy cô nhỏ hơn mình vài tuổi, nhưng thoạt nhìn Đào Hương Vi lại trẻ tuổi hơn cô ta rất nhiều, càng không nhìn ra cô là người phụ nữ đã từng sinh con.

Nhìn gương mặt trắng nõn căng mịn, vòng eo nhỏ nhắn chưa đầy một nắm của cô, khó trách cô có thể khiến Phạm Văn Đồng mê mẩn như thết Nếu không phải cô ta đã sai trợ lý lén tìm người điều tra Đào Hương Vi, cô ta tuyệt đối không tin Đào Hương Vi đã từng sinh con!

Trong lúc nhất thời, đáy lòng cô ta dâng trào một thứ cảm xúc mang tên ghen ty.

“Đào Hương Vi, cô xem cô đã hại anh Đồng thành thế nào? Tay anh ấy bị thương, bị thương như vậy sẽ làm lỡ bao nhiêu công việc của anh ấy? Nếu để fan của anh ấy biết vì cứu cô nên anh ấy mới bị thương, cô có chết một trăm lần cũng không đủ” Thẩm Tịnh bày ra giọng điệu tiền bối dạy dỗ vãn bối.

Đào Hương Vi ngơ ngác bị cô ta dạy dỗ một trận, môi mím chặt không nói nên lời, chỉ cho rằng cô ta đến trút giận thay fan của Phạm Văn Đồng?

“Là tôi tự nguyện cứu cô ấy, không thể trách cô ấy được, lời này của cô quá nghiêm trọng rồi” Phạm Văn Đồng không vui nhíu mày, chuyện của anh còn chưa tới phiên Thẩm Tịnh nhúng tay.

“Không phải tôi thấy anh bị thương nặng như vậy nên đau lòng sao… Thương gân động cốt không phải chuyện nhỏ, anh còn muốn quay phim nữa hay không?” Thẩm Tịnh bày ra tư thái đang lo nghĩ cho anh.

“Tôi có thể quay phim nữa hay không cũng không liên quan gì tới cô, huống chỉ bộ phim kế tiếp của tôi cũng không phải hợp tác với cô.”

Nụ cười trên mặt Thẩm Tịnh hơi cứng lại, một hồi sau cô ta mới nói bạn bè, tôi quan tâm tới anh cũng không sai chứ?”

Phạm Văn Đồng cười như không cười nhìn cô ta, không nể mặt mũi chút nào: “Đúng là tôi đã từng hợp tác với cô, nhưng tôi không biết chúng ta đã thành bạn bè từ lúc nào vậy?”

“Phạm Văn Đồng, anh..” Có cần phải quá đáng như vậy không?

Sắc mặt Thẩm Tịnh trở nên khó coi, nhất là hiện tại còn có Đào Hương Vi ở đây, cô ta càng cảm thấy khó chịu.

Đào Hương Vi xem như đã nghe rõ, Thẩm Tịnh tự mình đa tình chạy tới lấy lòng Phạm Văn Đồng, đáng tiếc Phạm Văn Đồng vốn không hề quan tâm tới cô ta.

Cô mỉm cười đi qua, ngồi vào cái ghế bên mép giường bệnh: “Khi em tới còn thuận tiện ghé nhà hàng anh thích mua món anh thích cho anh, anh có đói chưa? Có muốn ăn luôn không?”

Khi đối mặt với cô, lúc nào Phạm Văn Đồng cũng tươi cười: “Em đưa tới đúng lúc lắm, vừa lúc anh đang đói bụng, cho anh xem xem em mua món gì tới vậy?”

“Suy xét đến chuyện hiện tại anh đang bị thương, cần ăn những món nhạt, cho nên em cố ý dặn đầu bếp bỏ ít dầu ít muối đi”

“Thật vui vì em có thể nghĩ cho anh như vậy” Phạm Văn Đồng nói.

Thẩm Tịnh vừa thấy nhãn hiệu của túi hàng, không khỏi nói: “Anh thích ăn đồ ăn Quảng Ký sao? Vừa lúc tôi cũng quen biết đầu bếp nơi đó, lần sau anh muốn ăn gì tôi sẽ kêu đầu bếp lén làm cho anh”

“Cảm ơn, không nên làm phiền cô, tôi cũng không ăn thường xuyên” Phạm Văn Đồng lại cự tuyệt cô ta.

Lúc này, Đào Hương Vi đã bày xong đồ ăn lên bàn nhỏ cho anh ta: “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi”

“Em ăn chung với anh đi” Phạm Văn Đồng yêu cầu, sợ cô không chịu bèn nói tiếp: “Em ăn chung với anh anh cũng có khẩu vị hơn: Đào Hương Vi không thể làm gì khác, cười cười: “Được.”

Thẩm Tịnh hoàn toàn bị bọn họ coi nhẹ bên cạnh, thậm chí còn bị coi thành không khí, không tồn tại.

Cô ta siết chặt nắm tay, nơi ngực như nghẹn một ngọn lửa, không nghĩ tới bản thân mình lại bị Phạm Văn Đồng bỏ qua tới mức này!

Lại nói tiếp, từ sau khi cô ta hot lên còn chưa gặp phải đãi ngộ như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi