TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 733: Điểm nào hấp dẫn

Tức giận nói: “Không sai, anh cũng đừng mong có thể ngăn cản tôi nữa, mặc kệ anh dùng thủ đoạn gì!”

Đôi mắt đuôi phượng của Nguyễn Cao Cường híp lại, anh cắn răng lạnh lùng nói: “Cô cứ muốn ký hợp đồng với anh ta như vậy sao? Rốt cục anh ta có điểm nào hấp dẫn cô?

“Chí ít anh ấy sẽ không dùng thủ đoạn ức hiếp tôi, anh ấy thật sự quan tâm tôi, rất tốt với tôi” Với tư cách là bạn bè, cô cho rằng Phạm Văn Đồng là người bạn hợp cách.

Huống chỉ anh ta đã nhiều lần vì cứu cô mà bị thương, cô thiếu anh ta không ít.

“Chỉ vì chút ân huệ nhỏ nhoi kia mà cô nghĩ anh ta đối xử tốt với cô? Anh ta bị thương cũng là vì muốn tốt cho cô?” Anh khinh thường cười lạnh.

“Anh ấy có tốt với tôi hay không tôi có thể cảm nhận được, không cần anh khoa tay múa chân” Cô giấy giua: “Anh mau đứng lên, buông ra”

Đôi mắt đen của Nguyễn Cao Cường bị một luồng khí lạnh bao phủ. Trong hai tròng mắt đang nhìn chằm chằm cô có tham muốn giữ lấy nồng nặc: “Tôi cho cô biết, tôi cho cô tự do không phải để cô ở cùng với người đàn ông khác, cô chỉ có thể thuộc về tôi!”

Giọng nói của anh rơi xuống, đồng thời anh còn cúi đầu mạnh bạo chặn môi cô!

Người đàn ông thô bạo gặm nhắm, như dã thú muốn xâm chiếm cô. Môi cô đau đớn, đầu óc có một chớp mắt trở nên trống rỗng, nhưng rất nhanh cô đã hồi thần lại.

“Ưm… Anh nổi điên cái gì vậy? Mau buông ra!” Thân thể cô run nhè nhẹ, có cảm giác sợ hãi lan tràn.

“Không sai, tôi điên rồi mới cho cô cái gọi là tự do, từ nay về sau tôi sẽ không như vậy nữa..” Anh dán lên môi cô, cất giọng cực khàn nói ra lời này, sau đó lại tiếp tục hôn cô.

“Không muốn, anh cút ngay..” Cô né tránh nụ hôn của anh, người đàn ông xấu xa chết tiệt, anh xem cô thành cái gì?

Không biết có phải là vì những lời này kích thích thần kinh của anh không, màu mắt anh càng thêm tối hơn, cả người đều trầm xuống, động tác cũng càng thêm thô lỗ.

Anh không cố ky hôn cô, bàn tay trực tiếp xé rách y phục của cô: “Tôi muốn để cô nhớ kỹ, cô là của tôi!”

Tiếng quần áo bị xé rách gần như đã khiến cô tan vỡ: “Nguyễn Cao Cường, nếu anh dám đối xử với tôi như vậy, tôi có chết cũng sẽ không tha thứ cho anh!”

Anh như không nghe thấy, phảng phất như đã tẩu hỏa nhập mạ, lúc này anh chỉ muốn chiếm cô thành của riêng mình.

Không cách nào chạy trốn, cô kinh hoảng lớn tiếng quát: “Cút ngay, nếu anh cưỡng ép tôi, tôi sẽ báo cảnh sát kiện anh tội cưỡng bức!”

Lời này không thể mang tới chút uy hiếp nào với anh, anh cười lạnh một tiếng: “Vậy cô kiện đi!” Anh không sợ.

Người đàn ông tà ác như ma quỷ, cuối cùng vẫn xâm chiếm cô…

Anh hôn cô, không chỉ hôn môi của cô mà còn cả thân thể cô, muốn in lại dấu vết thuộc về anh trên người cô.

Sau một hồi vật lộn điên cuồng, Đào Hương Vi chẳng còn chút hơi sức nào nữa.

Cô cong người như con tôm nhỏ nằm trên giường, mái tóc dài xốc xếch tản khắp người, trên làn da trắng nõn có thể thấy được một chút vết tích như quả dâu vậy.

Cô vẫn không nhúc nhích, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước, khóe mắt còn có vệt nước mắt chưa tan.

Thời khắc này cô như một con búp bê vải bị phá nát, cô không nghĩ tới anh lại làm ra chuyện không bằng cầm thú với anh như vậy.

Nguyễn Cao Cường đứng bên cửa sổ, giữa ngón tay là một điếu thuốc còn chưa cháy hết, mặt không chút thay đổi nhìn người phụ nữ, tiếng nức nở thỉnh thoảng lại vang lên khiến anh cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Anh không hối hận vì chuyện bản thân mình đã làm ban nấy, anh chỉ không muốn thấy cô như vậy.

Dập tắt điếu thuốc sắp cháy hết vào trong gạt tàn thuốc, anh đi tới nhặt quần áo từ dưới đất lên: “Nghỉ ngơi rồi đi tắm đi, đừng bày ra dáng vẻ như uất ức lắm với tôi, chuyện như vậy cũng không phải chúng tôi chưa từng làm” Dứt lời, anh đi tới phòng tắm tắm rửa.

Đào Hương Vi vẫn không động đậy, mãi đến khi cô nghe được trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, tròng mắt cô mới đảo quanh.

Cô rời khỏi giường, nhặt lấy bộ quần áo bị anh xé bỏ vứt trên đất, tìm ra điện thoại di động từ trong túi áo. Tay cô run run bấm một dãy số, khi mở miệng giọng nói còn run rẩy: “Alo, tôi muốn báo cảnh sát..”

Cô niết điện thoại thật chặt. Cô đã từng nói rồi, nếu như anh dám dùng sức mạnh với cô, cô sẽ báo cảnh sát bắt anh.

Sau khi Phạm Văn Đồng biết được Nguyễn Cao Cường đã đưa Đào Hương Vi đi, thầm nghĩ chắc chắn Nguyễn Cao Cường đã tìm cô vì chuyện trong buổi họp báo.

Anh ta mơ hồ cảm thấy được sắp có chuyện xảy ra, vì vậy anh gọi trợ lý dân theo người tới biệt thự của Nguyễn Cao Cường đòi người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi