TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 739: Con không cần

Thân thể vốn đang căng cứng của Nguyễn Cao Cường lại chấn động, anh nhíu mày nói với con gái: “Vân Nhi, con đi ra đi, ba không cần con bảo vệ”

“Không, hiện tại ba cần con, con không đi, con đi rồi ông cố sẽ đánh chết ba mất” Vân Nhi đỏ mắt nói tiếp: “Ba sẽ bị đánh chết, lúc đó con sẽ không có ba nữa”

Lời nói của con bé khiến lòng anh đau nhói, anh tự tay ôm con gái vào trong ngực: “Ba sẽ không chết, ba sẽ không bỏ con lại một mình.”

Nguyễn Cao Khải nheo mắt lại, đột nhiên hạ lệnh: “Người đâu, dẫn cô chủ đi!”

“Cháu không đi! Không cho phép ông đánh ba cháu nữa!”

Đào Vân Nhi nghiêm mặt nhỏ, rất kiên quyết nói với ông cụ.

“Ba cháu không nghe lời, ông cố đang dạy dỗ ba cháu”

Nguyễn Cao Khải không hề có ý muốn tha thứ cho Nguyễn Cao Cường.

“Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau dẫn cô chủ đi?” Nguyễn Cao Khải quát lạnh với người hầu bên cạnh.

Đám người hầu vội vàng đi qua, chỉ sợ gặp nạn.

“Cháu không đi, không đi..” Đào Vân Nhi ôm ba, có kéo thế nào cũng không chịu đi.

Ánh mắt Nguyễn Cao Cường trầm xuống. Anh nhắm lại mắt, đột nhiên hạ quyết định lớn lao, lớn tiếng nói: “Được, ông nội, cháu đồng ý với ông!”

Anh không thể để con gái phải chịu tội chung với anh. Đột nhiên anh nghĩ đến, cho dù Đào Hương Vi không thích anh, nhưng anh còn có Vân Nhi.

Nguyễn Cao Khải hừ lạnh một tiếng: “Cháu nên đồng ý sớm một chút, như vậy cần gì phải chịu đau đớn xác thịt như thế này?” Làm hại một lão già khọm như ông ta còn phải tốn nhiều sức lực đánh anh như vậy.

Chị Phương tranh thủ chạy tới dìu ông ta. Ông ta lập tức ngồi xuống ghế, gần như đã tiêu hao hết sức lực.

Nhưng ông ta lại mở miệng ngay: “Đi, phái người đi đón người phụ nữ kia tới đây, nói với con bé tôi muốn gặp con bé.”

Nguyễn Cao Cường nghe vậy chợt nhìn về phía ông cụ: “Ông nội, ông muốn gặp cô ấy làm gì?”

“Đương nhiên là nói rõ ràng với con bé chuyện cháu và con bé sẽ đoạn tuyệt tất cả quan hệ”

Trong mắt Nguyễn Cao Cường chỉ còn lại một mảnh u ám…

“Mau gọi bác sĩ tới khám cho cậu chủ” Chị Phương dặn dò người hầu.

Phạm Văn Đồng biết được tin tức Nguyễn Cao Cường đã được nộp tiền bảo lãnh ra, đáy mắt xẹt qua một vòng ý lạnh, anh ta quyết không thể lãng phí cơ hội tốt như vậy, không thể để Nguyễn Cao Cường nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

“Hương Vi, anh mới vừa nhận được tin tức, nhà họ Nguyễn Cao đã dùng tiền bảo lãnh cho Nguyễn Cao Cường” Anh ta lập tức nói tin tức này cho Đào Hương Vi.

Đào Hương Vi biến sắc: “Cái gì?” Cô bỗng đứng lên, lẽ nào lần này Nguyễn Cao Cường lại nhờ vốn liếng của nhà họ Nguyễn Cao để cứu anh?

Không, cô liều lĩnh báo cảnh sát, ngay cả mặt mũi của bản thân cũng không để ý đến, chẳng lẽ còn chưa thể khiến Nguyễn Cao Cường phải chịu giáo huấn sao?

“Hương  Vi, hiện tại chỉ khi em kiên trì với lời khai của mình, anh ta mới bị ngồi tù. Em… sẽ không mềm lòng bỏ qua cho anh ta chứ?” Phạm Văn Đồng hỏi.

“Đương nhiên sẽ không!” Đào Hương Vi không cần suy nghĩ đã trả lời ngay.

“Chỉ cần em kiên trì, mặc kệ khó khăn tới cỡ nào anh cũng nhất định sẽ đứng về phía em, cùng em đánh thắng phiên tòa này, khiến Nguyễn Cao Cường phải nhận lấy hình phạt thích đáng” Phạm Văn Đồng nắm lấy tay cô, nói.

Đào Hương Vi mỉm cười với anh ta, muốn nói cảm ơn anh ta, đúng lúc này chú Bách vào nói: “Cô Đào, bên ngoài có người nói muốn gặp cô”

“Gặp tôi?”

“Đúng, bọn họ nói mình là người nhà họ Nguyễn Cao”

Vẻ mặt Đào Hương  Vi hơi ngưng lại, người nhà họ Nguyễn Cao lại tìm tới?

P/S: Hiện tại đầu nguồn ra chương rất chậm nên chúng mình không thể đăng nhiều chương được, mong các bạn thông cảm. Trong khi chờ đợi truyện ra chương mới, team truyen3.one giới thiệu đến các bạn 2 bộ truyện hay, hot và đã full để các bạn tham khảo ạ!
Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi