TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 77: Thấy chồng của mình đã yêu mình hơn rất nhiều

Ngón tay của hẳn hơi lạnh. Bởi vì hành động này của hẳn quá mập mà mà cô cũng khó có thể chịu đựng được sự mập mờ không rõ ràng như vậy.

Cô có chút luống cuống kéo tay hắn ra, cười khan với hãn một tiếng: “Cái đó… Anh không phải đến công ty sao? Anh cũng không cần phải ở đây với tôi đâu, anh cứ đi làm việc của anh đi”

Bị cô kéo tay ra rồi lại nhìn thấy vẻ hoảng loạn trong mắt cô, đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng, trước sau như một của người đàn ông lại căng lên một chút. Hành động vừa rồi của cô như là muốn nói với hẳn rằng cô vẫn đang chống cự lại hẳn.

Dù đã sống ở trên đời được ba mươi năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn có ý muốn chinh phục một điều gì đó, muốn sống trong trái tim cô, muốn người phụ nữ này thuộc về hắn, cả về thể chất và trái tim.

Nhưng hắn cũng hiểu, có một số việc không thể vội vàng. Nếu không, chỉ sợ là sẽ làm cô sợ hãi, luộc ếch trong nước đang đun sôi từ từ là tốt nhất.

Khuôn mặt của người đàn ông cũng không có nhiều sự thay đổi, vì vậy Lâm Hương Giang không thể nhìn thấy những gì mà hẳn đang suy nghĩ. Cô chỉ cảm thấy rằng, ánh mắt hắn nhìn mình đã có chút thay đổi so với lúc vừa rồi Hắn đứng dậy, chắc là đang có ý định đi đến công ty.

“Đây là điện thoại di động của tôi. Trước tiên em cần gọi điện thoại cho Thanh Dương”

Hà Tuấn Khoa đặt điện thoại của mình lên cái bàn ở bên cạnh.

Hắn đưa điện thoại cho cô rồi, vậy còn hắn thì sao? Hán sắp đi làm việc, điện thoại di động cá nhân của hắn không nên đưa cho cô mới phải.

*Không cần đâu, tôi sẽ hỏi y tá tồi mượn một chiếc điện thoại di động để sử dụng là được” Lâm Hương Giang không dám nhận, cô luôn cảm thấy nếu như cô sử dụng điện thoại của hắn, nhỡ đâu lại làm mất một thứ gì đó rất quan trọng hoặc để lỡ một cuộc gọi quan trọng nào đó như vậy thì cô toi đời rồi Người đàn ông dường như không nghe thấy những lời đó của cô, lại nói: “Mật khẩu là sinh nhật của em”

Hắn cũng không cho cô cơ hội từ chối nữa, dứt lời lập tức xoay người rời đi.

“Này, Hà Tuấn Khoa… ” Cô gọi anh lại cũng vô ích.

Lâm Hương Giang nhìn về phía chiếc điện thoại di động mà người đàn ông kia đã để lại.

Trong đầu chậm rãi hiện lên một câu hỏi, hắn đã đặt mật khẩu thành sinh nhật của cô từ khi nào vậy?

Hà Tuấn Khoa vừa đi, cô y tá liền tiến vào kiểm tra tình trạng truyền dịch của cô. Khi thấy trạng thái và tinh thần của cô đã được khôi phục một chút, cô ấy không khỏi nói: “Sao cô lại muốn tự sát vậy? Tôi thấy chồng cô yêu cô nhiều đến vậy mà. Từ tối qua đến giờ đều ở bên cạnh cô, lại còn hiến máu hai lần. Nếu tôi mà có một người đàn ông đẹp trai yêu tôi như: vậy thì tốt rồi, tôi chắc chắn sẽ không nỡ chết đâu Lâm Hương Giang nghe vậy thì cảm thấy ngạc nhiên, cô nhìn về phía cô y tá, đôi lông mày khẽ nhíu lại: “Cô vừa mới nói cái gì vậy?

Là anh ấy truyền máu cho tôi sao?”

Lời nói của y tá khiến Lâm Hương Giang kinh hãi, cô không biết tối qua Hà Tuấn Khoa đã truyền bao nhiêu máu cho cô rồi.

Nhưng vừa rồi cô hoàn toàn không nhìn thấy lúc hẳn bị lấy máu và lúc bình thường có bất kỳ sự khác biệt nào. Ai mà ngờ hẳn đã truyền cho cô nhiều máu đến như vậy.

Y tá còn nói thêm: “Khi đó cô đã hôn mê không biết gì cả. Từ khi cô được đưa đến bệnh viện, anh ta đều ở cạnh cô. Lúc lấy máu xong cũng không nghỉ ngơi mà trực tiếp chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu. Tôi thực sự chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông mạnh mẽ như vậy. Mặc dù trong anh ta có vẻ rất lạnh lùng, nhưng không ngờ anh ta lại là người rất tốt. Hầy, sau tôi lại không có một người đàn ông như vậy cơ chứ? Cô nên trân trọng điều đó, Theo quan điểm của cô y tá, hành vi tự tử của cô thật sự là một sự ngu ngốc đến cùng cực của cô mà thôi. Nếu mà có một người đàn ông tốt như vậy lại không biết trân trọng, chắc chắn sẽ dẫn đến sự phân nộ trong công chúng.

Khóe miệng của Lâm Hương Giang giật cô muốn nói là cô không có tự sát, cô bị người ta bắt cóc rồi bị người ta cắt cổ tay, chỉ là mấy lời này mà nói ra chỉ sợ cô y tá kia cũng sẽ không tin.

Cô mỉm cười với y tá: “Cô nói rất đúng.

Sau này tôi sẽ trân trọng anh ấy”

Sau đó, cô y tá mới bỏ qua, thay cho cô một chai dịch dinh dưỡng rồi rời đi.

Lỗ tai cuối cùng cũng được yên tĩnh, cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trong đầu vẫn đang nghĩ đến việc Hà Tuấn Khoa truyền máu cho cô, không thể tin được trong cơ thể của cô đang chảy máu của hắn, cho nên bây giờ bọn họ chính là một cặp vợ chồng liền tâm sao?

Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc phức tạp, giữa cô và hắn chỉ có một bản hợp đồng.

hôn nhân. Cô không nghĩ răng cuộc hôn nhân của hai người có thể kéo dài. Hơn nữa tất cả mọi người trong nhà họ Hà đều phản đối việc hai người đến với nhau, mà chuyện hôn nhân không được chúc phúc thì có thể kéo dài bao lâu chứ?

Vì vậy, cô luôn luôn nhắc nhở bản thân phải thật tỉnh táo. Cô phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng ly hôn với hắn bất cứ lúc nào, sẵn sàng rời khỏi nhà họ Hà bất cứ lúc nào.

Tất nhiên, miễn là cô có thể đi với con trai mình.

Chỉ là… Cô phát hiện con trai mình lại hoàn toàn chấp nhận người ba Hà Tuấn Khoa này, nếu lại đế cậu bé trở thành một đứa trẻ không có ba, liệu cậu bé có đồng ý không?

Và cô… thứ mà cô nợ Hà Tuấn Khoa càng ngày càng nhiều rồi Cô không khỏi cảm thấy bối rối và sợ hãi, liệu cô có đang càng ngày càng lún sâu với hắn, không thể tự giải thoát cho bản thân mình hay không?

Lâm Hương Giang đang suy nghĩ rất chăm chú thì điện thoại di động đặt ở trên bàn đột nhiên rung lên, kéo cô trở lại với hiện thực.

Cô nhìn qua, là điện thoại di động cá nhân của Hà Tuấn Khoa, hẳn vừa để lại cho cô, để cô gọi điện thoại cho con trai.

Nhìn thấy người gọi ở trên là Hoài Vũ, cô hơi nhíu mày. Đây là điện thoại của hắn, cô không nên nhận thì hơn,nhưng có vẻ như Hoài Vũ đang có chuyện quan trọng cần phải tìm hắn cho nên mới gọi điện thoại đến liên tục.

Cô hơi do dự một chút, rồi quyết định vẫn nên nhận nó thì hơn, ít nhất nói cho hắn biết là Hà Tuấn Khoa đã đến công ty rồi.

Lâm Hương Giang nhấn nút trả lời, giọng nói lo lắng của Hoài Vũ lập tức truyền tới: “Tổng giám đốc Hà, anh không sao chứ?”

Khó trách hẳn lại sốt ruột đến như vậy, Hà Tuấn Khoa rất ít khi để hắn đợi lâu như vậy mới trả lời điện thoại.

Lâm Hương Giang hẳng giọng rồi nói: ‘À, trợ lý Hoài à, là tôi.”

Hoài Vũ nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ truyền đến thì bị dọa đến mức nhảy dựng lên, điện thoại di động của Tổng giám đốc Hà sao lại có một người phụ nữ bắt máy vậy?

Sau khi biết được giọng nữ này là Lâm Hương Giang, hẳn mới bừng tỉnh hiểu ra: “Là bà chủ à… Tổng giám đốc Hà có đang ở cùng cô không?”

“Anh ấy đã đến công ty rồi, điện thoại di động của anh ấy… Để quên ở đây” Về chuyện chiếc điện thoại di động, cô không muốn nói là Hà Tuấn Khoa cố ý để lại cho cô.

Hoài Vũ giật mình, tổng giám đốc Hà để quên điện thoại di động sao? Đây là chuyện trước nay chưa từng xảy ra. Trong ấn tượng của hẳn, ông chủ là một người luôn làm việc rất nghiêm túc, chắc chắn sẽ không có khả năng bất cẩn để quên đồ đạc, huống chỉ lại còn là đồ dùng cá nhân như điện thoại di động.

Nhưng hẳn cũng không thể nghi ngờ Lâm Hương Giang. Dù sao từ sau khi gặp được người phụ nữ này, ông chủ của hắn cũng không giống như trước “Được rồi, tôi biết rồi, để tôi gọi điện đến công ty. Xin lỗi vì không làm phiền cô trong lúc nghỉ ngơi.” Hoài Vũ ngay lập tức kết thúc cuộc gọi.

Lâm Hương Giang có chút đau đầu nhìn điện thoại di động của người đàn ông kia. Có phải cô không nên giúp hắn nhận các cuộc điện thoại khác không?

Nghĩ đến điện thoại di động bị mất, cô lại cảm thấy đau lòng, bên trong còn có bằng chứng mà cô đã rất vất vả mới chụp được cảnh Phan Thanh Y ngoại tình.

Bây giờ chiếc điện thoại di động đó đã biến mất, cô tạm thời không biết nên đối phó với Phan Thanh Y như thế nào, có phải là ông trời cũng không muốn giúp cô hay không?

Còn Nguyễn Hiệp kia nữa, anh ta rất có thể đã không còn ở bệnh viện đó nữa rồi?

Cô dùng điện thoại di động của Hà Tuấn Khoa gọi một cuộc điện thoại đầu tiên, nhưng không phải cho con trai, mà là cho Hoàng Kiều Liên Hoàng Kiều Liên vẫn còn ở bệnh viện tư nhân đó, vết thương của cô ấy cũng đã hồi phục khá tốt. Cô muốn nhờ cô ấy giúp cô hỏi thăm hành tung của Nguyễn Hiệp chắc cũng không thành vấn đề.

Hà Tuấn Khoa vừa đến văn phòng liền nhận được điện thoại của Hoài Vũ.

*Tổng giám đốc Hà, anh đã đến công ty rồi sao? Nghe bà chủ nói, anh đã để quên điện thoại di động ở chỗ của bà chủ hả?” Hoài Vũ nửa tin nửa ngờ nói.

Hà Tuấn Khoa nhíu mày, hản để quên chiếc điện thoại di động ở đó khi nào? Cô nói như vậy với Hoài Vũ sao?

“Điện thoại di động của cô ấy bị mất, tôi đã đưa cái của mình cho cô ấy sử dụng tạm” Hắn bình tĩnh trả lời.

Ở đầu dây bên kia, vẻ mặt của Hoài Vũ tràn đầy khiếp sợ: “Cái gì, cái gì? Điện thoại di động của anh đưa cho bà chủ dùng sao?”

“Có chuyện gì vậy? Cậu có ý kiến gì sao?”

Hoài Vũ đang cảm thấy da đầu tê dại, cách một cái điện thoại mà cũng có thể cảm thấy sự lạnh lẽo trong lời nói của ông chủ, cho nên hắn vội vàng nói: “Không dám, không dám, hai người là vợ chồng, của anh cũng là của bà chủ. Ai dùng cũng như nhau thôi”

“Có chuyện gì cậu mau nói đi” Hà Tuấn Khoa ngồi trên ghế lớn, nhẹ nhàng bóp thái dương. Tối ngày hôm qua anh đã hiến không ít máu, lại còn có cả đêm gần như không nghỉ ngơi, cho dù là một người cường tráng cũng sẽ phải cảm thấy có chút mệt mỏi.

“Tôi muốn báo cáo với anh, kẻ bắt cóc bà chủ mặc dù đã chết nhưng chúng tôi đã tìm ra danh tính của bọn họ, chúng ta có nên tiếp tục điều tra không?”

Hà Tuấn Khoa nghe vậy thì ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, giọng nói cũng trầm xuống: “Điều tra đi, tôi phải biết xem là ai đã sai kiến bọn họ” Anh chắc chắn sẽ không dễ dàng mà buông tha cho người này đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi