TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 788: Bị dọa sợ

Lâm Hương Giang vừa nghe thấy người đàn ông đối diện nói ra một chữ ‘tôï, cặp mắt lập tức trợn tròn, bị dọa sợ không nhẹ.

“Chú… tôi…” Cô nói năng lộn xộn, khó có thể tin lời anh nói, vậy mà đứa nhỏ này lại là con của cô với anhl “Chú gạt tôi! Tôi còn trinh sao có thể sinh con, hơn nữa còn sinh con vị Cô không dám nói tiếp. Chuyện ngày hôm nay khiến cô cảm thấy quá hoang đường.

Đồng thời cô cũng tức giận vô cùng, ngay sau đó mắng: “Không nghĩ tới chú lại hèn hạ như vậy, vì chia rẽ tôi và Tùng Nhân mà đùa giỡn lưu manh như thế!”

Hà Tuấn Khoa lại không nhanh không chậm nói p: “Gia Bảo là do em sinh, trước đây khi em sinh con bé còn gặp không may, bác sĩ trực tiếp mổ bụng em để lấy đứa bé ra. Hiện tại em có thể kiểm tra bụng em xem có phải ở đó có một vết sẹo không.”

Lâm Hương Giang vô thức đưa tay chạm bụng mình, quả thật mò tới một vết sẹo không dài không ngắn”

Cô lập tức luống cuống, lẽ nào những lời anh nói là sự thật?

Không… Điều này sao có thể?

Cô muốn kết hôn với Hà Tùng Nhân, không thể nào sinh con với chú út của anh ta được”

Đột nhiên cô nhét đứa bé trở về cho Hà Tuấn Khoa, mất hết hồn vía nói: “Chú gạt tôi, chú đừng tưởng chú nói những thứ này là có thể chia rẽ tôi và Tùng Nhân! Tôi muốn gặp Tùng Nhân, tôi phải rời khỏi nơi này!” Cô không kiềm chế được mà xông thẳng ra bên ngoài.

Hà Tuấn Khoa đưa mắt ra hiệu, thuộc hạ của anh lập tức cản Lâm Hương Giang lại. Không có anh gật đầu, cô không cách nào rời khỏi nơi này.

“Buông, tôi muốn gặp Tùng Nhân…” Cô gây sự, hoàn toàn không chịu ở lại nơi này.

Hà Tuấn Khoa nhíu mày nhìn cô thật sâu, tên khốn kiếp Hà Tùng Nhân kia đã khiến cô ấy mất hết ký ức thật sao?

Thế nhưng vì cô sao chỉ quên mất anh?

“Nếu em không ồn ào nữa anh sẽ gọi Tùng Nhân tới gặp em” Vì để cô tỉnh táo lại, anh không thể làm gì khác hơn là tạm thời thuận theo cô.

“Chú nói lời giữ lời?” Cô vẫn không thể nào tin anh.

“Đi, dẫn Hà Tùng Nhân tới đây” Anh dặn dò thuộc hạ ngay trước mặt cô.

“Vâng” Thuộc hạ kia nhận được mệnh lệnh lập tức đi ra ngoài.

Lâm Hương Giang thấy thế, lúc này cô mới thoáng an tĩnh lại: “Tốt nhất là chú không nên trêu chọc tôi, nếu tôi không thấy anh ấy, tôi còn sẽ gây sự với chú nữa!”

Hà Tuấn Khoa không tiếp lời mà để quản gia gọi bác sĩ gia đình tới.

Anh nhất định phải để bác sĩ khám cẩn thận cho cô.

Rất nhanh bác sĩ gia đình đã đến, vậy mà Lâm Hương Giang lại không nghe lời, không chịu để bác sĩ kiểm tra.

“Tôi không bị bệnh, khám cái gì?” Cô trốn vào một góc, cự tuyệt bác sĩ tới gần cô.

Bác sĩ khuyên nhủ một hồi: “Không có bệnh vẫn có thể khám mà, coi như tôi kiểm tra sức khoẻ cho cô.”

Nhưng cô đã triệt để mất hết tín nhiệm với Hà Tuấn Khoa, sợ anh kêu người đến hại cô. Cô lắc đầu, cự tuyệt vô cùng kiên quyết: “Không, tôi không kiểm tra sức khỏe, mời đi cho!”

Bác sĩ vừa tới gần một chút tâm tình của cô lập tức tan vỡ, quơ hai tay yêu cầu bác sĩ cút đi.

Bác sĩ không có biện pháp nào nhìn Hà Tuấn Khoa, bất đắc dĩ nói: “Hiện tại cô ấy đang rất kích động, tôi không cách nào tới gần, không thể kiểm tra sức khỏe cho cô ấy được”

“Ý của anh là cần tôi đánh cô ấy ngất xỉu anh mới có thể kiểm tra sức khỏe cho cô ấy?” Thấy cô chống cự như vậy, Hà Tuấn Khoa cũng cảm thấy rất khó chịu.

“A… Nếu muốn khám, chỉ có thể bắt lấy cô ấy sau đó tiêm cho cô ấy một liều thuốc an thần”

Đôi mắt ưng của Hà Tuấn Khoa trầm xuống: “Cô ấy cũng không phải bệnh nhân tâm thần, tiêm thuốc an thần cái gì!”

“Vậy tôi… thực sự không có biện pháp” Bác sĩ cúi đầu nói.

Hà Tuấn Khoa hít sâu một hơi. Anh quá vội. Anh đè xuống bực tức trong ngực, nói: “Vậy anh nói đi, lấy kinh nghiệm của anh, cô ấy như hiện tại là mất trí nhớ hay là mất trí nhớ mang tính lựa chọn?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi