TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 807: Đoạt quyền nuôi dưỡng

Nam Thùy Dương hiểu rõ gật đầu, trong mắt hiện lên cảm xúc gì đó, lúc này đối mặt với Đào Hương Vi vẫn vô cùng lễ phép: “Vậy cô cũng ở lại ăn cơm đi, tôi vừa làm đồ ăn xong, Cao Cường nói lát nữa là về đến rồi”

Mắt của Đào Hương Vĩ nhìn bàn ăn ở cách đó không xa, toàn bộ những món ăn kia đều do cô ta làm sao?

Cô nhìn thấy những món ăn kia vốn đều là món mà Nguyễn Cao Cường thích ăn.

“Không cần đâu, tôi đón Vân Nhi xong là đi rồi” Cô không thể không biết xem tình huống mà quấy rầy họ như vậy được.

Lúc đang nói chuyện thì bên ngoài có tiếng xe lái trở về.

“Tổng giám đốc Cường về rồi” Quản gia nói rồi quay người ra ngoài đón người.

Đào Hương Vi đứng ở trong phòng khách, chờ họ đi vào, mặc dù trước đó đã từng ở chỗ này nhưng bây giờ đến đây lần nữa, đột nhiên cô cảm thấy cả người không được thoải mái, chỉ muốn nhanh chóng đón con gái rồi rời đi.

Chỉ chốc lát sau, Nguyễn Cao Cường nắm tay Đào Vân Nhi đi vào.

“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?” Vẻ mặt của Vân Nhi kinh ngạc, buông tay của ba ra chạy về phía cô.

“Mẹ đến đón con” Đào Hương Vĩ cúi người nhìn kỹ con gái một chút, không có phát hiện ra bất cứ chỗ nào không ổn.

“Ba nói đón con trở về ở lại một khoảng thời gian ngắn, ba nói mẹ cũng đã đồng ý, có đúng không?” Vân Nhi hỏi.

Đào Hương Vi nghe vậy thì nhíu mày lại, cô vốn chưa từng nói những lời như vậy, Nguyễn Cao Cường đang chơi trò lừa bịp gì vậy?

Ánh mắt của Đào Hương Vi trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chăm vào anh rồi nói: “Bây giờ anh lại muốn giành quyền nuôi dưỡng với tôi sao?”

Một tay của Nguyễn Cao Cường nhét vào trong túi quần âu phục, vẻ mặt tuấn tú thờ ơ mà nhìn cô, giọng nói mỉa mai: “Không phải tôi tranh giành với cô, là do cô không tuân thủ giao hẹn, cô đã quên trong thỏa thuận chúng ta ký rồi sao, cô không thể qua lại với Phạm Văn Đồng, nếu không thì lúc nào tôi cũng có thể đón Vân Nhi trở về: Đào Hương Vi giật mình, anh thấy được hôm nay cô và Phạm Văn Đồng gặp mặt nhau ở quán cà phê hay sao?

Cô buông tay của con gái ra, cúi đầu dò: “Vân Nhi, con ở đây chờ mẹ một chút, mẹ và ba con ra ngoài nói chuyện vài câu” Cô không muốn cãi lộn với anh ở trước mặt con gái.

Vân Nhi gật gật đầu: “Ô, vậy hai người không được ầm ï đâu đó.”

“Ừm” Đào Hương Vi đồng ý với cô bé, sau đó đi qua năm lấy cánh tay của Nguyễn Cao Cường kéo anh đi ra ngoài.

Nam Thùy Dương nhìn họ đi ra ngoài, từ lúc cô ta quen biết Đào.

Hương Vi đến bây giờ, thái độ của cô đối với Nguyễn Cao Cường vẫn luôn không thể nào tốt lên được như thế này.

Hành lang ở ngoài phòng, Đào Hương Vi buông tay của anh ra, đứng ở đó mặt đối mặt với anh.

“Có phải anh vẫn chưa hiểu rõ về thỏa thuận mà chúng ta đã ký hay không? Tôi đồng ý với anh không qua lại yêu đương với Phạm Văn Đồng, cũng đồng ý với anh sẽ không gả cho anh ấy, nhưng mà vẫn có thể qua lại như bạn bè bình thường” Cô cũng không có đồng ý cắt đứt quan hệ bạn bè với Phạm Văn Đồng.

Mắt phượng nặng nề của Nguyễn Cao Cường nheo lại: “Cô dám nói bây giờ cô không qua lại yêu đương với anh ta sao? Nếu như không có vậy vì sao hai người lại động tay động chân trước mặt mọi người?”

“Động tay động chân cái gì? Làm gì có chuyện này?” Cô và Phạm Văn Đồng vẫn qua lại rất bình thường.

“Hai người cùng nắm tay nhau uống cà phê, như vậy vẫn chưa tính là động tay động chân hay sao?” Anh vẫn còn nhớ rõ cô cười đến mê muội với Phạm Văn Đồng!

Đào Hương Vi nghe vậy thì cố gắng nhớ lại, cô nắm tay uống cà phê chung với Phạm Văn Đồng lúc nào?

Chẳng lẽ lúc anh ấy an ủi cô, vỗ vỗ tay của cô, sau đó thì bị Nguyễn Cao Cường nhìn thấy?

“Anh thật sự là quá nực cười rồi! Anh ấy chỉ vỗ vỗ tay của tôi, làm gì có nắm tay tôi chứ?” Cô cười nhạo nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi