TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 820: Chúng ta lại vê với nhau được không em

Đào Hương Vi bình tĩnh nhìn anh một lúc lâu sau đó mới nghĩ ra được những lời Nguyễn Cao Cường vừa nói có nghĩa gì. Ý của anh là Phạm Văn Đồng cố ý đặt bẫy để gán cho anh tội danh rửa tiền.

“Những lời này cũng là do anh thuận miệng nói ra thôi, anh có chứng cớ gì không?” Cô lạnh lùng nhìn Nguyễn Cao Cường, tỏ vẻ không hề tin tưởng mấy lời anh vừa nói.

Ánh mắt Nguyễn Cao Cường nặng nề nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mắt mình, người phụ nữ này thà tin tưởng Phạm Văn Đồng chứ nhất định không chịu tin anh?

Nghĩ thế, Nguyễn Cao Cường nở nụ cười trào phúng bảo: “Có phải là em cho răng những lời anh vừa nói là đang vu oan cho anh ta không?

Hay nói đúng hơn là em cho răng anh đang muốn phá hoại sự tin tưởng của em dành cho anh ta?”

“Đầu tư bộ phim này hay không là do anh tự mình lựa chọn, không ai ép anh hết, không phải sao?” Đào Hương Vi cũng không tránh không né, cứ vậy nhìn thẳng vào anh.

Nếu đã là anh đã tự mình lựa chọn đầu tư bộ phim này thì sao có thể nói là Phạm Văn Đồng giăng bẫy anh cơ chứ?

Nguyễn Cao Cường không hề lên tiếng, cứ im lặng bốn mắt nhìn nhau với cô như thế.

Không lâu sau đó, anh nắm chặt lấy căm Đào Hương Vị, áp sát mặt mình về phía cô, ngữ khí trầm thấp đến mức hơi doạ người: “Anh vì ai mà đầu tư bộ phim đó, chẳng lẽ em còn không biết sao?”

Đào Hương Vi bị anh ép lên trên ván cửa, cảm thấy sau lưng có chút đau đớn. Lúc này khí thế của Nguyễn Cao Cường quá đáng sợ, hô hấp của cô cũng bị anh làm cho có chút hỗn loạn, khó lòng kiềm chế.

“Tôi không biết” Thật ra trong lòng cô biết rất rõ, chỉ là không muốn suy nghĩ, cũng không muốn đối mặt với chuyện như vậy mà thôi.

Rõ ràng hai người bọn họ đã ký tên vào thỏa thuận không bao giờ gặp lại nhau nữa, thế nhưng sau cái thỏa thuận ấy lại gặp nhau không ít lần. Chuyện này khiến cho cô cảm thấy vô cùng phiền não.

“Em đừng tự lừa mình dối người nữa, trong lòng em biết rất rõ.” Đột nhiên bàn tay của anh cứ vậy áp thẳng lên ngực Đào Hương Vi.

Theo phản xạ tự nhiên, cô nhanh chóng hất tay anh ra, khế quát lên: “Anh đừng có mà quá đáng… A…’ Không hề có dấu hiệu nào báo trước, Nguyễn Cao Cường cứ vậy cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Phút chốc, khi hai đôi môi chạm nhau, con ngươi trong mắt cô như bị phóng to lên, trái tim cũng theo đó mà nhảy nhót không thôi. Thế nhưng giây phút bất ngờ qua đi, một luồng dữ không tên nhanh chóng vọt thẳng lên trên đầu Đào Hương Vi, cô thầm nghĩ: “Anh ta làm như vậy là có ý gì?”

Không chút nghĩ ngợi, cô lập tức đặt tay lên hai vai Nguyễn Cao Cường, dùng sức thật mạnh, muốn đẩy anh ra.

Thế nhưng cơ thể anh vẫn vững chắc như một bức tường, vững vàng ép Đào Hương Vi dán sát lên ván cửa, khiến cô không thể đẩy mình ra được.

“Nguyễn Cao… Thả ra..” Vất vả lắm mới thốt ra được mấy chứ, ngay giây tiếp theo môi cô lại bị người ta chặn lại.

Lúc nào anh cũng hôn bá đạo đến mức không thể nói lý như thế.

Nguyễn Cao Cường cạy hai cánh môi đang cố khép chặt của Đào.

Hương Vi ra, cứ vậy xông vào chiếm thành đoạt đất.

Hai tay Đào Hương Vi không ngừng nện từng đấm lên lưng Nguyễn Cao Cường, thế nhưng anh làm như không thèm để ý vẫn giữ chặt Đào Hương Vi lại, hôn cô vô cùng sâu sắc.

Chẳng mấy chốc hai tay cô đã như bị rút hết sức lực, từ từ buông xuống, tâm tư rối loạn, bị hôn đến mức không biết trời trăng mây gió gì nữa.

Mãi cho đến khi đôi môi của người đàn chậm rãi rời khỏi môi, chuyển qua xương quai xanh của mình, cô mới dồn dập thở hổn hển, giây phút ấy gương mặt của Nam Thùy Dương bất chợt hiện lên trong đầu Đào Hương Vi.

Gương mặt ấy làm cô tỉnh táo lại ngay lập tức. Đào Hương Vi nhanh chóng nghĩ đến chuyện Nam Thùy Dương đã chuyển vào ở trong nhà Nguyễn Cao Cường, cũng đã xác lập quan hệ ở chung với anh, thế mà bây giờ anh lại đang làm gì với cô thế này cơ chứ?

Cơn giận xông thẳng lên đầu Đào Hương Vi, cô mạnh mẽ đẩy Nguyễn Cao Cường ra, sau đó vung tay, tát thẳng lên mặt anh một cái.

“Nguyễn Cao Cường, anh không nên quên trong nhà của anh còn có một người tên Nam Thùy Dương. Anh làm chuyện như vậy với tôi, có phải là quá khốn nạn rồi không?” Đào Hương Vi có chút phẫn nộ, thấp giọng quát lên.

Cái tát vừa giáng xuống, trên mặt Nguyễn Cao Cường lập tức hiện lên dấu ngón tay của cô. Anh nâng mí mắt lên, ánh mắt thâm trầm, u ám nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang tức giận của Đào Hương Vi, không những không giận mà còn nở một nụ cười tà ác, lạnh lùng bảo: “Nam Thùy Dương vào ở nhà anh thì có sao? Chẳng qua là anh đột nhiên muốn hôn em một cái, em lôi cô ấy ra làm gì?”

Nghe vậy, hai mắt Đào Hương Vi trợn cả lên, thật không rõ anh đang nói mấy lời khốn nạn gì thế không biết?

Đột nhiên muốn hôn cô ư? Chẳng lẽ anh cứ muốn hôn là có thể đặt môi xuống hôn à? Anh ta coi cô thành cái gì thế không biết?

“Tôi thấy, chắc hẳn là anh đang mong bị ông cụ Nguyễn Cao Cường đánh gãy chân lầm rồi” Đào Hương Vi có chút buồn bực nói.

Nguyễn Cao Cường làm như không nghe thấy lời này của cô. Anh chống một tay lên trên ván cửa, thân hình cao to cứ vậy bao phủ lấy Đào Hương Vi, giọng nói đột nhiên cũng trở nên vô cùng trầm thấp: “Hương Vi, anh thấy hai đứa mình đừng ồn ào nữa, chúng ta lại về với nhau được không em?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi