TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 853: Anh ta bị đuổi khỏi nhà họ Nguyễn Cao ư?

“Nếu em tận mắt nhìn thấy ba mình nhảy lầu, mẹ mình tự sát thì em sẽ hiểu vì sao anh lại làm như vậy” Đây là những điều mà anh ta cảm thấy khó khăn khi đối mặt và bây giờ chỉ nói với mình cô.

Cảm xúc của Đào Hương Vi phức tạp khi nhìn thấy anh ta, trong lúc nhất thời cô không biết nên nói cái gì. Vài giây sau, cô mới nói: “Chuyện anh gặp phải thì người ta sẽ đồng cảm, nhưng không phải anh lấy đó làm cái cớ để lợi dụng tôi, ân oán của anh với anh ta mà sao lại liên lụy đến tôi chứ hả?” Cô vô tội mà.

“Bởi vì chỉ có em mới có thể kiềm chế Nguyễn Cao Cường” Một câu của anh ta đã ngăn chặn lại tất cả những gì cô định nói tiếp.

Đào Hương Vi hung hăng hỏi vặn lại: “Sao anh có thể chắc chẳn tôi có sức ảnh hưởng với anh ta lớn như vậy?”

“Người sáng suốt đều có thể nhìn ra Nguyễn Cao Cường để ý đến em nhiều thế nào, chỉ là có em là người trong cuộc mà lại không biết thôi.” Anh ta lạnh nhạt cười nhạo.

Những lời này đánh thật mạnh vào trong lòng cô, thật sự là như vậy sao? Người ngoài cuộc thì tỉnh táo còn người trong cuộc thì u mê, trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường là câu nói dành cho cô đấy sao?

“Nói thật, anh rất muốn làm bạn tốt với em, anh cũng không muốn lợi dụng em, anh đối với em… Nhưng anh phải báo thù cho ba mẹ, ví thù cho nhà họ Phạm, cho nên… Anh thật sự xin lỗi em” Anh ta chỉ muốn nói thẳng thắn với cô.

“Tôi khó có thể chấp nhận lời giải thích của anh” Cô rũ mắt xuống, không nhìn anh ta nữa.

“Anh có thể hiểu tâm trạng của em, anh biết không còn khả năng để em có thể làm bạn bè với anh nữa, anh cũng không ép em” Anh ta dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Lần này coi như là anh nợ em một lần, sau này nếu em có cần anh giúp đỡ chuyện gì thì em cứ tìm anh”

“Không cần, tôi sợ bản thân mắt mù không nhìn rõ được lòng người” Cô không cần suy nghĩ mà từ chối ngay.

Ph ạm Văn Đồng vuốt cằm: “Được, như vậy thì…Chúng ta cứ thế đi”

Anh ta xoay người chuẩn bị lên xe.

Đột nhiên Đào Hương Vi lên tiếng: “Anh chuẩn bị đối phó anh ta như thế nào?” Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Nguyễn Cao Cường.

Ph ạm Văn Đồng mở cửa xe ra, anh ta quay đầu lại nhìn cô rồi cười khẽ: “Chuyện này khó nói đấy, huống chỉ đây là thù oán của anh với nhà họ Nguyễn Cao” Cho nên anh ta sẽ không nói gì thêm với cô.

Anh ta nói xong thì trực tiếp lên xe rồi lái xe rời khỏi đó.

Đào Hương Vi đứng tại chỗ, cô nhìn anh ta lái xe đi, trong lòng lại thấy nặng nề.

Nguyễn Cao Cường… Sao anh lại ngốc như vậy?

Cô không cần anh phải trả giá lớn như vậy. Cô lấy điện thoại di động ra rồi gọi cho Nguyễn Cao Cường nhưng máy luôn báo rằng người gọi không bắt máy. Vì sao anh không bắt máy? Đột nhiên cô cảm thấy vô cùng lo lắng cho anh, lập tức muốn nhìn thấy anh. Thế là cô gọi xe và đi tới tập đoàn Nguyễn Cao.

Đào Hương Vi tới tập đoàn Nguyễn Cao xong thì được thông báo là Nguyễn Cao Cường đã không còn là tổng giám đốc nữa, anh đã từ chức rồi. Bây giờ tổng giám đốc là Nguyễn Cao Diệp.

“Vì sao anh ta lại từ chức vậy?” Cô kinh ngạc hỏi nhân viên lễ tân.

“Đây là chuyện của cấp trên, nhân viên tầng chót như chúng tôi làm sao biết rõ được?” Cô nhân viên lễ tân nói.

“Vậy thì…Bây giờ cô có biết anh ta đang ở nơi nào không?”

Cô nhân viên lễ tân lắc đầu: “Tôi không rõ.”

Đào Hương Vi thất thiểu bước ra khỏi tập đoàn Nguyễn Cao, đột nhiên cô cảm thấy mịt mù. Nếu anh cố tình tránh mặt cô thì có phải cô sẽ không tìm thấy anh không?

Cô lại gọi điện thoại, nhưng lần này là gọi cho Lâm Hương Giang.

“Tôi có việc cần gặp Nguyễn Cao Cường, cô có biết anh ta đang ở đâu không?” Cô hỏi.

Bây giờ Lâm Hương Giang vẫn còn đang ở bệnh viện, ông cụ Nguyễn Cao vừa mới được cứu xong không lâu.

“Nguyễn Cao Cường ư? Tôi cũng đang muốn tìm anh ấy, nhưng mà anh ấy bị ông cụ đuổi ra khỏi nhà họ Nguyễn Cao nên tôi cũng không biết đi đâu tìm anh ấy nữa”

Đào Hương Vi nghe xong thì cảm thấy vô cùng khiếp sợ, anh ta bị đuổi khỏi nhà họ Nguyễn Cao ư?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi