TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

“Cao Cường, anh mau mở cửa xe, em quay về cùng với anh, anh hãy nghe em giải thích… Nam Thùy Dương cảm giác lần này mình đã gây ra tai họa.

Nguyễn Cao Cường dựa vào phía sau ghế, anh nhắm mắt lại và không hề nhìn cô lấy một lần.

Tài xế dựa theo lời căn dặn của anh, lập tức cho xe khởi động, không quan tâm đến Nam Thùy Dương còn đang vỗ cửa kính mà trực tiếp lái xe ra ngoài.

Nam Thùy Dương bị ngã xuống đất, cổ tay bị trầy xước. Cô không để ý đau đớn mà gọi tên người đàn ông ở chiếc xe kia: “Cao Cường…”

Mẹ Nam đi ra thì thấy con gái mình đang nhếch nhác ngã dưới đất, bà ấy vội vàng đi đến: “Thùy Dương, con không sao chứ?” Khi thấy cổ tay của cô bị trầy da và bị chảy máu, bà ấy hoảng sợ không thôi: “Ôi, tại sao lại bị thương? Cái tên Nguyễn Cao Cường này rốt cuộc có phải đàn ông hay không vậy?”

“Mẹ, bây giờ con phải trở về” Nam Thùy Dương thật sự sợ hãi, sợ anh vì chuyện lần này mà tức giận với cô.

Mẹ Nam lại nghĩ đến một mặt khác, bà ấy gật đầu đồng ý: “Được, con mau quay về, thừa dịp hiện tại thuốc trong cơ thể nó còn chưa mất tác dụng, con vẫn còn cơ hội.”

Nam Thùy Dương làm sao còn tâm trạng nào mà nghĩ đến việc mang thai. Dù anh bị hạ thuốc nhưng vẫn từ chối cô, có thể thấy khả năng kiềm chế của anh vô cùng kinh khủng.

Nguyễn Cao Cường về đến nhà thì đi thẳng vào phòng tắm, dùng nước lạnh xối toàn thân.

Quản gia không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết dựa theo lời dặn của anh mà mời bác sĩ gia đình đến đây.

Lúc này, quản gia đứng ở ngoài cửa và nói: “Thưa tống giám đốc Cường, bác sĩ Lý đã đến rồi.”

Dòng nước lạnh căm làm cho Nguyễn Cao Cường tỉnh táo không ít, nhiệt độ bên trong cơ thể cũng đang giảm xuống, nhưng những điều này cơ bản không có tác dụng “Cho ông ấy vào phòng chờ tôi”” Anh nói một câu như thế.

“Vâng ạ” Quản gia nhận lệnh và lui xuống.

Sau khi dội nước xong, Nguyễn Cao Cường cảm thấy khá hơn nhiều. Anh tắt nước đi, lấy khăn tắm bọc lại, tiện tay cầm lấy khăn mặt và lau tóc.

Bác sĩ Lý đã đến trong phòng chờ anh.

Thấy anh dùng trạng thái này ra ngoài, không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc Cường, cậu đây là…”

Nguyễn Cao Cường ngồi xuống ở sô pha tiếp đãi khách, giọng điệu u ám và trầm thấp: “Tôi bị người ta hạ thuốc.”

“Sao?” Bác sĩ Lý cho rắng mình nghe lâm rồi.

“Ông có cách nào giải quyết hay không?” Nguyễn Cao Cường dùng đôi mắt lạnh lùng sâu không thấy đáy mà nhìn ông ấy.

“Việc này… Cậu bị bỏ thuốc gì vậy?” Bác sĩ Lý khó hiểu, ai dám ra tay trên đầu thái tuế cơ chứ?

Nguyễn Cao Cường nhếch môi mỏng, khuôn mặt điển trai nhanh chóng căng chặt, cứng nhắc phun ra một câu: “Là loại thuốc mà nam nữ hay dùng để làm chuyện đó, ông hiểu chưa?”

Bác sĩ Lý thấy vẻ mặt của anh âm u đến mức muốn giết người, dù ông ấy không hiểu thì cũng phải hiểu.

“Loại thuốc này không có thuốc giải, hoặc là cậu ngủ một giấc với vợ của cậu, hoặc là bản thân cậu tự chịu đựng…”

Nguyễn Cao Cường thật sự muốn giết ông rắm gì thế?

“Đương nhiên, nếu như cậu cảm thấy khó khăn, tôi có thể tiêm một mũi thuốc an thần cho cậu, cậu chỉ cần ngủ một giấc thì sẽ không có chuyện gì”

Nguyễn Cao Cường vẫn dùng vẻ mặt lạnh lùng như muốn giết người để nhìn ông ấy.

Bác sĩ Lý gượng cười và hỏi: “Cậu có muốn tiêm hay không?”

Nguyễn Cao Cường không thể cậy mạnh, nhất là tại lưồng nhiệt trong cơ thể lại bắt đầu dâng lên, vì thế anh lạnh lùng và gắng gượng nói ra: “Vậy ông còn không nhanh lên!”

“Được được, bây giờ tôi sẽ pha chế thuốc cho cậu” Bác sĩ Lý không dám nói gì thêm.

Nam Thùy Dương vội vã gấp gáp trở về, nhưng cô lại bị ông quản gia ngăn ở cửa phòng của Nguyễn Cao Cường.

“Tôi muốn gặp Cao Cường” Cô dứt lời thì muốn vượt qua ông quản ông ấy đang nói cái gia.

Ông quản gia vẫn ngăn cản cô như trước: “Thưa bà chủ, tống giám đốc Cường đã nói cậu ấy không gặp ai hết, đặc biệt là cô.”

Nam Thùy Dương nghe vậy thì trái tim chìm xuống đáy cốc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi