TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

“Mẹ còn đánh cô ấy?” Dường như Nguyễn Cao Cường không nghe thấy bà nói những lời kia, lạnh lùng hỏi.

Mẹ Nam căng thẳng, trên người anh có một loại hơi thở lạnh lẽo làm cho bà khó tránh khỏi có chút chột dạ.

“Đúng, mẹ đã tát cô ta một cái, ai bảo cô ta không biết chừng mực câu dẫn đàn ông của người khác?” Mẹ Nam không hề cho rắng cái tát kia có gì không đúng, nói không chừng còn có thể để Đào Hương Vi nhớ lâu một chút.

“Con cảnh cáo mẹ không cho phép lại đi công ty của cô ấy gây chuyện, cũng không cho phép rat ay với cô ấy, nếu không… Đừng trách con không để ý đến thân phận của mà không khách sáo với mẹ.”

Mẹ Nam nghe vậy vẻ mặt liền thay đổi, không dám tin nhìn anh:”Con… Sao con dám nói chuyện với mẹ như thế?”

Nam Thùy Dương cũng vô cùng kinh ngạc, liền vội vàng đi tới giữ chặt anh: “Cao Cường, tại sao anh lại nói chuyện với mẹ em như vậy?

Mẹ đi tìm Đào Hương Vị chỉ vì muốn tốt cho em, bà ấy không muốn hôn nhân của em bị phá hủy”

‘Thế nhưng mà anh lại nói những lời kia rõ ràng là bảo vệ Đào Hương Vi!

“Hôn nhân của anh và em không ai có thể phá hủy, trừ khi là anh không muốn tiếp tục.” Anh quay đầu nhìn về phía cô, bỗng nhiên lại nói một câu như vậy.

Hô hấp của Nam Thùy Dương dừng lại, trợn tròn hai mắt nhìn chằm chắm vào anh: “Anh… Có ý gì? Đừng nói với em là anh muốn kết thúc cuộc hôn nhân của chúng ta!” Cô bắt đầu thở dốc.

Không đợi Nguyễn Cao Cường mở miệng, cô liền kích động nói “Là bởi vì Đào Hương Vi đúng không? Em biết chỉ cần cô ta xuất hiện, thì trái tim của anh liền đi theo cô ta, cô ta trở về không bao lâu, anh liền nói không muốn tiếp tục hôn nhân của chúng ta! ?”

Nguyễn Cao Cường nhíu lông mày lại: “Có phải là em nghe không hiểu ý anh? Anh chỉ muốn nói cho em biết, chuyện của anh và em, không có liên quan gì đến cô ấy, cô ấy không có cách nào ảnh hưởng đến mối quan hệ hôn nhân của anh và em”“

Nam Thùy Dương nhìn anh, tâm trạng cực kỳ chấn động.

“Cho nên, em và mẹ em đừng đến gây chuyện với cô ấy!” Giọng điệu của Nguyễn Cao Cường cực kỳ nặng nề.

“Anh đang bảo vệ cô ta sao?” Lúc Nam Thùy Dương hỏi lời này, trong lòng cực kì đau khổ, hơn nữa càng hận Đào Hương Vi.

“Em muốn như vậy thì cứ cho là như vậy đi.”

“Anh…” Nam Thùy Dương thở dốc, ngực không ngừng lên xuống, có thể thấy được tâm tình có bao nhiêu thất thường.

Mẹ Nam nghe bọn họ cãi lộn, rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Cao Cường, sao con có thể nói lời vô sỉ như thế? Thùy Dương là vợ của con, sao con có thể vì phụ nữ bên ngoài mà giận chó đánh mèo với con bé?”

“Con không có giận chó đánh mèo cô ấy, con chỉ là hi vọng hai người hiểu rõ một chút, hôn nhân của con chính con làm chủ” Anh nhìn Nam Thùy Dương rồi nói tiếp: “Nếu như em không hi vọng là anh thất vọng với em, không hy vọng hôn nhân của chúng ta không có cách nào tiếp tục, em cũng không cần lại suy nghĩ lung tung, nghỉ ngờ anh có lén lút với cô ấy không.”

Nam Thùy Dương mím môi không nói, anh nói nhiều như vậy, đơn giản vẫn là che chở Đào Hương Vi.

“Em hiểu, anh là hi vọng em ngoan ngoãn, biết thân biết phận, giống như trước đây yên lặng đợi ở trong nhà” Như vậy, anh mới có ‘thể tiếp tục cùng hôn nhân với cô, đúng không?

“Em nên hiểu, anh không muốn phụ nữ quá ồn ào.” Nguyễn Cao Cường cũng không sợ mà nói thẳng với cô.

“Thùy Dương còn chưa đủ hiền lành sao? Ba năm này con bé ở nhà gọn gang ngăn nắp, còn vì con học nấu ăn, lúc nào làm con phiền lòng chuyện trong nhà chưa?” Mẹ Nam tức giận vì con gái mình.

Đôi mắt sâu không thấy đáy của Nguyễn Cao Cường nhìn Nam Thùy Dương, giọng điệu trầm thấp: “Anh không có phủ nhận em là người vợ đạt yêu cầu, có lẽ em đối với mình có lòng tin, anh sẽ không dễ dàng kết thúc hôn nhân của chúng ta.” Anh nói xong liền quay người muốn đi.

Nam Thùy Dương vội vàng lên tiếng: “Anh đi đâu?”

Không phải anh muốn về nhà sao? Còn đi?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi