TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 923

Đi đến bên cạnh xe, cô không vội lên xe mà hỏi người đàn ông trước mặt: “Vân Nhi có thể đi đâu? Tại sao gọi điện con bé cũng không nghe? Có phải nó đã gặp phải chuyện gì rồi không? Có phải…”

Thấy cô hoang mang lo sợ không ngừng, anh ta không nhịn được bèn vươn tay ra kéo cô vào lòng, để gương mặt cô áp vào ngực mình.

“Vân Nhi thông minh như vậy, con bé sẽ không sao đâu. Tôi sẽ nhờ Mộ Dung Bạch phái người đi tìm kiếm cả thành phố này, tuyệt đối sẽ không bỏ sót bất cứ manh mối nào. Dù nó đang ở đâu, tôi cũng sẽ đưa nó trở về” Những lời này không chỉ nói với cô, mà anh cũng đang tự nói với chính mình.

Hương Vi rất bối rối, khi dựa vào ngực anh, cô nhất thời không hiểu được trái tim mình, thậm chí còn quên đẩy anh ra.

“Vân Nhi chắc chắn sẽ không sao.” Cô thấp giọng tự nói với chính mình.

Nguyễn Cao Cường ôm nhẹ lấy vai cô, cứ thế ôm cô vào lòn mảnh ghép thiếu sót của trái tim bỗng chốc được lấp đầy, có ngưò tham lam ngửi mùi tóc thơm của cô, nếu như có thể ôm cô như thế này mãi…Không thể nào…

Khi Đào Vân Nhi tỉnh lại, cô bé phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng tối tăm, chật chội và đổ nát. Nơi cô bé nằm không thể gọi là giường, mà là đống gạch đất xếp lại thành giường.

Trước khi hôn mê, cô bé đã hít phải quá nhiều thuốc nên đầu óc vẫn còn choáng váng.

Đây là đâu?

Cô bé còn đang nghỉ ngờ thì cửa gỗ nhỏ bị đẩy ra, chỉ thấy một người phụ nữ mặc vải thô đi vào, nước da ngăm đen, quần áo lấm lem như thể đã nhiều ngày không tầm.

“Yo, cục cưng, cháu tỉnh rồi à?” Giọng người phụ nữ có phần tục tĩu, ánh mắt của ả khiến người đối diện cảm thấy sợ hãi.

Vân Nhi bất giác nghiêng người vào trong: “Bà…Bà là ai?”

“Bác sao?” Người phụ nữ cười to v: g: “Bác đương nhiên là mẹ chồng tương lai của cháu. Hiện giờ cháu đã là con dâu nhỏ của nhà bác. Đợi một hai năm nữa, bác sẽ cho cháu và thằng con cưng của bác kết hôn, cháu sẽ phải sinh cho nhà bác mấy thẳng bé trắng trẻo mập mạp đó, biết không?”

Vân Nhi nghe được thì vô cùng sửng sốt, chẳng lẽ cô đã trở thành con dâu của đứa trẻ trong nhà này?

“Tôi còn nhỏ như vậy thì kết hôn kiểu gì? Sinh con lại càng không thể!”

“Tôi không muốn, tôi không muốn có con” Vân Nhi lắc đầu cự tuyệt, nhảy ra khỏi giường toàn chạy trốn.

Người phụ nữ lập tức ngăn lại, thậm chí còn bắt lấy cô bé: “Cục cưng, đến nhà bác là thuộc về nhà bác rồi, còn muốn đi đâu nữa?”

“Thả tôi ra!” Vân Nhi vốn nhỏ bé nên không thể chống lại người phụ nữ to khỏe trước mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi