TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 935

Một lát sau, anh mới đi ra khỏi phòng bệnh, gặp Đào Hương Vi đang ngồi trên ghế băng, anh cất bước lại gần.

“Sau khi anh đi, cảm xúc của Vân Nhi đã bình ổn lại à?” Anh hỏi.

“Tôi chăm sóc con bé rất chu đáo, nhưng tôi vẫn cảm thấy con bé có cảm giác không an toàn, chỉ sợ lần này… Tâm lý con bé không hồi phục nhanh như vậy” Đào Hương Vi thở dài một cái, bộ dạng cô thế này, xem ra đang rất lo lắng.

Nguyễn Cao Cường ngồi xuống cạnh cô: “Vậy em cần ở bên cạnh con bé nhiều hơn”

Đào Hương Vi nghe thấy vậy thì liếc mắt, đối diện với ánh mắt đen láy của người đàn ông đối diện, trong lòng có chút căng thẳng, vô thức hỏi vặn lại: “Còn anh? Anh không cần phải chăm sóc con bé sao?”

“Anh không quên mình là ba của con bé, không cần em phải nhắc, anh cũng sẽ có trách nhiệm với con bé.”

Cô không trả lời ngay, yên lặng một lúc mới lên tiếng: “Như vậy thì mẹ vợ của anh đâu? Anh chuẩn bị xử lý việc này thế nào?”

“Anh đã đưa bà ta đến sở cảnh sát, đến lúc đó muốn ra sao thì ra, muốn phán quyết thế nào thì phán quyết”

Cô thấy rất ngạc nhiên: “Anh đưa bà ta vào tù sao?”

“ừ”

“Tôi còn tưởng rằng..”

“Em cho rắng bà ta là mẹ vợ thì anh sẽ tha thứ cho bà ta sao?” Anh ta đoán được ý nói của cô.

“Chí ít là vì Nam Thùy Dương thì trên mặt anh hẳn là cũng có chút lo lắng chứ?”

Nguyễn Cao Cường nheo mắt, giọng điệu lạnh nhạt: “Đối với anh, Vân Nhi mới là quan trọng nhất, ai làm tổn thương đến con bé, anh sẽ cho người đấy chịu đựng lại gấp đôi” Kể cả người ấy là mẹ vợ của anh thì cũng không có gì khác cả.

Đào Hương Vi nhìn một nửa gương mặt lạnh lùng đang căng ra của người đàn ông này, không hoài nghỉ chút nào về việc anh rất yêu thương con gái.

“Anh không sợ Nam Thùy Dương giận anh sao?”

Nguyễn Cao Cường nhíu mày: “Em quan tâm đến việc cô ấy có giận anh hay không à?”

Anh hỏi ngược lại như vậy, cô mới phát hiện ra mình thực sự đang quan tâm anh quá mức, chuyện tình cảm của anh và Nam Thùy Dương tốt lên hay xấu đi cũng chả liên quan gì đến cô cả.

Cô ho khan một tiếng: “Tôi chỉ sợ sau này Nam Thùy Dương lại giận anh, anh mềm lòng rồi bỏ qua cho mẹ vợ của anh”

Ánh mắt của Nguyễn Cao Cường u ám đi mấy phần, hiển nhiên đây không phải là câu trả lời mà anh muốn nghe.

“Anh không mềm lòng như thế” Một lúc sau, anh nói một câu như vậy.

“Vậy là tốt rồi” Cô rũ đôi mắt xuống, đột nhiên có chút mất tự nhiên.

nói nhiều thêm chút nào về ưu điểm của người đàn ông khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi