TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 962

 

Nguyễn Cao Cường không thèm đếm xia tới lời ông cụ, khóe môi anh cong lên, giọng điệu lười nhác: “Cháu nào dám đấu với ông? Cháu chỉ muốn dạy dỗ lũ chó cản đường này, xem ai mới là chủ nhân thật sự của ngôi nhà này!”

 

Nói xong anh hét lớn về phía ngoài: “Mộ Dung Bạch, còn không mau lại đây!”

 

Trong chốc lát, Mộ Dung Bạch đã cùng hai vệ sĩ áo đen đi vào, dùng súng trực tiếp khống chế người của ông cụ.

 

Khi đến đây tất nhiên Nguyễn Cao Cường đã chuẩn bị đầy đủ, anh biết rõ ông cụ không dễ nói chuyện như vậy, chỉ có thể lấy đá chọi đá.

 

Ông cụ thấy anh mang theo nhiều vệ sĩ như vậy, lại còn khống chế hết người của mình, ông cụ vừa kinh hãi vừa giận dữ: “Mày…Thäng nghịch tử, mày muốn tạo phản sao?

 

Lúc này Nguyễn Cao Cường mới quay lại nhìn ông cụ: “Ông nội, ông đã giao lại gia tộc Nguyễn Cao cho cháu từ lâu, nhà Nguyễn Cao này từ trong ra ngoài đều do cháu quản lý, hiện giờ ông phải lui về hai bậc rồi, tốt nhất là nên dưỡng lão đi thị Anh đang nhắc nhở ông cụ rằng bây giờ người đứng đầu gia tộc là anh, không đến lượt ông cụ can thiệp.

 

“Mày..” Ông cụ tái mặt, thằng nghịch tử này đã đủ lông đủ cánh, muốn bay rồi đây!

 

Nguyễn Cao Cường đưa mắt nhìn một lượt khu dinh thự cũ nhà Nguyễn Cao, nói đều đều: “Chúng mày nhớ kĩ cho tao, tao mới là chủ nhân của cái nhà này, sau này còn dám cản đường tao, tao sẽ cho chúng mày cút xéo khỏi nhà Nguyễn Cao!”

 

Anh tuyên bố thẳng trước mặt mọi người mà không quan tâm tới thái độ của ông cụ đang rất khó coi, có lẽ ông cụ đã bị chọc giận cho gần chết rồi, anh ngang nhiên ôm con gái rời đi.

 

Nam Thùy Dương trơ mắt nhìn anh đi, cô ta bắt đầu luống cuống: “Ông..” Ông cụ không còn cách nào khống chế anh ta hay sao?

 

Ông cụ thấy cô thì càng khó chịu, giận dữ nói: “Sao mày còn ở đây?

 

Cút ngay!”

 

Nam Thùy Dương sợ hãi không dám nói thêm câu nào, chỉ có thể sốt ruột ra về.

 

Bên ngoài, Nguyễn Cao Cường đặt Vân Nhi lên xe, chuẩn bị đi thì Nam Thùy Dương đuổi theo.

 

“Anh Cường, chờ một chút”

 

Anh dựa vào cửa xe, lạnh lùng nhìn cô.

 

“Cường, anh thật sự muốn ly hôn với em sao?” Cô ta run rẩy hỏi.

 

Gương mặt Nguyễn Cao Cường trở nên vô cảm, giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi sẽ nói chuyện này với cô sau” Hàm ý xác nhận là muốn ly hôn rồi.

 

Anh quay người muốn lên xe, nhưng Nam Thùy Dương lại giữ chặt cánh tay anh, nhìn anh chăm chăm: “Anh ly hôn với em để quay lại với Đào Hương Vi phải không? Anh nói sẽ chăm sóc em cả đời mài”

 

“Tôi chưa từng nghĩ sẽ ly hôn với cô, nhưng cô gây ra quá nhiều chuyện, cô không biết tôi ghét nhất chuyện cô tới tìm ông nội để báo cáo về hành tung của tôi?”

 

“Em…Không còn cách nào khác, anh nhất quyết không về nhà, lại còn qua đêm ở nhà cô ta.

 

“Cô không cần nói với tôi những lời này, dù là ly hôn, tôi vẫn sẽ thực hiện lời hứa chăm sóc cho cô, lo cho cô cơm nước no đủ, coi như tôi đang đền bù tổn thất cho cô” Anh không phải là người không biết phân biệt đúng sai.

 

Nguyễn Cao Cường không muốn nói chuyện với cô nữa, gạt tay cô ra, lên xe và đóng cửa lại.

 

Nam Thùy Dương định thần lại, chạy tới đập cửa: “Em không cần bồi thường, anh đừng ly hôn có được không…Cường à, em không muốn ly hôn..

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi