TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

Chương 1022

“Ngủ không thoải mái à? Anh ngủ cũng không dễ chịu, hay là anh mở khách sạn vậy, em muốn kiểu giường nào thì có kiểu giường đó, muốn loại gối nào thì có loại gối đó. Chúng ta mở khách sạn khắp thế giới, sau này muốn đi đâu thuê phòng cũng được!”

Ôn Khanh Mộ rất phấn khích với ý tưởng này của mình, nhưng Tô Lạc Ly lại càng buồn phiền.

Hai người trở về nhà, nhưng cả hai đều không biết rằng việc cả hai lén lút hôn nhau trong rạp chiếu phim, bị phóng viên chặn đường trong rạp và vụng trộm ra ngoài thuê phòng đã náo loạn đến mức cả thiên hạ đều biết.

“Vợ chồng Ly Mộ thể hiện tình cảm đằm thắm.”

“Vợ chồng Ly Mộ bí mật trải qua thế giới hai người, bỏ mặc cậu chủ nhỏ để đi thuê phòng.”

Nhìn thấy những tiêu đề tin tức này, Tô Lạc Ly hoàn toàn bất lực.

Quan trọng nhất là Ôn Khanh Mộ còn dùng Weibo của mình để share những tin tức này.

“Sự việc là có thật.” Anh vừa share vừa xác nhận, cũng thật bó tay.

Tô Lạc Ly đã lên như diều gặp gió, ngay cả những ngôi sao nhỏ tuyến mười tám trong Quốc tế Tinh Hoàng cũng đều bộc lộ tài năng.

Cuối cùng Quốc tế Tinh Hoàng cũng thoát khỏi số phận phá sản và bắt đầu khởi sắc.

Tô Nhược Vân ngồi trong nhà đọc những tin tức này, khỏi phải nói cô ta tức giận nhường nào!

Mấy ngày nay, cô ta luôn được bố trí ở núi Kim Cương, cùng mẹ chồng Lâm Thanh Phượng ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.

Cùng sống dưới mái nhà nên Tô Nhược Vân không thể không cúi đầu, ngoan ngoãn vâng lời để nịnh nọt mẹ chồng mình, thậm chí ngay cả em gái chồng cũng thường xuyên tỏ vẻ không ưa cô ta.

Thái độ của người giúp việc trong nhà đối với cô ta cũng không được tốt lắm.

Hôm nay vừa hay Lâm Thanh Phượng vắng nhà, cuối cùng Tô Nhược Vân cũng tìm được cơ hội ra ngoài, vì vậy cô ta trở về nhà bố mẹ đẻ.

Nhà bố mẹ đẻ của cô ta đã không còn là căn biệt thự lớn của nhà họ Tô nữa, mà là một căn nhà hai phòng thuê trong một khu chung cư cũ.

Tô Nhược Vân phải gọi cho Vương Vãn Hương mới tìm thấy nơi này.

Đồ đạc trong căn nhà này đều là đồ cũ, phòng cũng rất chật hẹp, Tô Nhược Vân vừa vào cửa đã nhíu mày.

“Mẹ à, sao bố mẹ lại tìm nơi rách nát thế này ạ?”

“Đừng nhắc nữa, chẳng phải đều do bố con sao. Mau ngồi đi, đừng đứng lâu, bây giờ bụng con đã lớn rồi.”

Vương Vãn Hương vội vàng chuyển một chiếc ghế đến cho Tô Nhược Vân.

Tô Khôn đang ngồi phơi nắng trên chiếc xích đu ở phòng phía trong, trên tay cầm một tờ báo.

“Mẹ, dạo gần đây con cũng không khá giả, con biết cuộc sống của mọi người túng thiếu nên con mang chút tiền tới đây cho mọi người.”

Tô Nhược Vân lấy một xấp tiền từ trong túi ra, “Đây là mười nghìn, mọi người cứ cầm trước đi, hiện tại con cũng không có nguồn tài chính, số tiền này là do A Dịch đưa cho con.”

Đương nhiên Vương Vãn Hương rất phấn khích khi nhìn thấy số tiền này, nhưng bà ta vẫn đẩy tiền lại về phía ngực Tô Nhược Vân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi