TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

Chương 1029

“Em vừa mới đồng ý với anh rằng sẽ chịu khó một chút, giờ lại đổi ý nhanh đến vậy à?”

Trong giọng nói của Ôn Khanh Mộ cũng mang theo tiếng thở gấp.

“Hay là ngày mai? Á…”

Một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, sau đó là tiếng gõ cửa dồn dập.

“Cậu chủ, cậu chủ! Có kẻ trộm vào nhà!”

Hai người đang hăng hái chiến đấu trên giường lập tức tỉnh táo lại.

“Đệch…” Ôn Khanh Mộ không nhịn được mà chửi một câu.

“Đưa tên trộm đến đồn cảnh sát đi, tìm tôi làm gì?”

“Cậu chủ, đối phương nói anh ta quen mợ chủ, muốn gặp mợ chủ ạ!”

Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ nhìn nhau.

“Đợi tôi!”

Trong phòng khách, mấy bảo vệ đang canh giữ một tên trộm, tên trộm ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn mấy người này.

“Tôi nói cho mấy người biết! Lát nữa mợ chủ các người đến nhất định sẽ đuổi việc hết tất cả các người!”

“Ngồi yên coi!” Một bảo vệ quát một tiếng mà đè đầu tên trộm xuống.

Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly cùng đi xuống lầu, trên gương mặt Ôn Khanh Mộ mang vẻ không vui, gương mặt Tô Lạc Ly còn ửng hồng.

Khi nhìn thấy tên trộm trên mặt đất, Tô Lạc Ly cũng sửng sốt.

“Tô Nhược Diệu?”

Tô Nhược Diệu lập tức ngẩng đầu, thấy Tô Lạc Ly đi tới mà như thể nhìn thấy vị cứu tinh, “Chị!”

Nghe thấy tiếng “chị” này, Tô Lạc Ly suýt nổi hết cả da gà, từ nhỏ đến giờ anh ta chưa từng gọi cô như vậy.

“Tất cả tránh ra đi! Đây là chị gái tôi! Biết không?” Tô Nhược Diệu đứng dậy, trừng mắt với bảo vệ đang đứng bên cạnh.

Tô Nhược Diệu nghênh ngang đi về phía Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ vội vàng đứng trước mặt Tô Lạc Ly.

Nhìn thấy Ôn Khanh Mộ, Tô Nhược Diệu lập tức cúi đầu khom lưng, “Anh rể!”

“Chờ đã, đừng có gọi linh tinh.”

“Sao cậu lại ở đây?” Tô Lạc Ly chất vấn bằng vẻ mặt lạnh lùng.

“Chẳng phải em tới tìm chị sao? Hì hì …” Tô Nhược Diệu gãi phía sau đầu.

“Tìm tôi? Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu không về thăm nhà mà tới tìm tôi làm gì?” Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy cậu em cùng bố khác mẹ này của mình thật nực cười.

“Đương nhiên là em tới tìm chị rồi! Chỉ có chị mới có thể giúp chuyện trong nhà. Hiện tại chị sống trong căn biệt thự lớn như vậy! Hẳn là rất giàu có nhỉ? Em nghe nói chị kết hôn với một người rất giàu có!”

Tô Nhược Diệu nở nụ cười nịnh nọt: “Em đang gặp chút khó khăn, cần một ít tiền để tiêu. Chị nhìn mà xem, chị là chị gái, cũng không thể thấy chết mà không cứu đâu nhỉ?”

Vừa nói, Tô Nhược Diệu vừa vươn tay về phía Tô Lạc Ly.

“Tìm tôi để xin tiền? Tô Nhược Diệu, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy mà cậu lại ôm hết số tiền cứu mạng cả nhà rồi bỏ chạy, bây giờ cậu đã quay về, chẳng nhưng không quan tâm đến gia đình mà còn đến tìm tôi để xin tiền, cậu có còn là con người không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi