TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

Tô Lạc Ly phản ứng lại, lập tức mặt đỏ tía tai, kéo chăn che kín đầu!

Thật mất mặt!

Tối qua, hai người họ…

Quả thật là xấu hổ chết mất!

Cái tên đàn ông thối này!

Ôn Khanh Mộ kéo chăn, lộ ra đầu của Tô Lạc Ly.

“Cô còn chưa mặc đồ, nếu cô còn không dậy, tôi sẽ…”

“Dậy! Dậy ngay đây!”

Tô Lạc Ly lập tức đầu hàng, cô không muốn chơi với lửa!

Dẫn lửa thiêu thân!

“Ngoan”

Tô Lạc Ly quay đầu sang một bên, đến hai tai cũng đỏ bừng.

“Tối qua miễn cưỡng coi như đạt chuẩn, sau này còn cần cố gắng hơn” Ôn Khanh Mộ xoa đầu Tô Lạc Ly rất thân mật, rồi vén chăn xuống giường.

“Cố gắng cái đầu anh ý!”

Tô Lạc Ly lẩm bẩm một câu.

Chỉ là, bỗng Tô Lạc Ly cảm thấy sự thay đổi trên cơ thể mình.

Dường như không đau như trước nữa.

Tối qua, dường như Ôn Khanh Mộ cố ý kiềm chế bản thân, cô không đau đến chết đi sống lại như trước, hơn nữa, hình như trên người cũng không bị xanh tím.

Anh biết dịu dàng rồi sao?

Tô Lạc Ly rời giường, dọn dẹp xong xuôi, phát hiện Tô Kiêm Mặc không còn ở nhà.

Người giúp việc nói, mới sáng sớm Tô Kiêm Mặc đã rời nhà, nói là ở trường có việc.

Tô Lạc Ly nghĩ cũng phải, cậu thi đại học xong, điền nguyện vọng, lấy bằng tốt nghiệp gì đó, có lẽ còn rất nhiều việc cần làm, liền không để ý đến nữa.

Ăn sáng xong, Tô Lạc Ly cảm thấy không có gì, lại thấy Ôn Khanh Mộ thay một bộ đồ thoải mái đi ra từ phòng ngủ, sáng nay, rõ ràng anh chỉ mặc bộ đồ ở nhà màu trắng pha xám khói.

Bộ đồ này trắng tinh, mặc trên người Ôn Khanh Mộ, mài mòn bớt lệ khí trên người anh, càng tôn lên vẻ đẹp trai rắn rỏi, giống như một thiếu niên xinh đẹp bước ra từ trong truyện tranh.

Hơn nữa, làn da của anh lại cực kì đẹp, quả thật không giống nam giới!

“Trai bao!” Tô Lạc Ly lập tức thu lại ánh mắt.

“Cô còn ngồi ngốc ở đấy làm gì? Còn không mau đi thay đồ?”

Ôn Khanh Mộ đi xuống tầng.

“Đi đâu?”

“Không phải sáng nay tôi bảo đưa cô đến chỗ này hay cực sao? Mau đi thay đồ! Nghe lời!”

Nghe lời, nghe lời, chỉ biết nói hai chữ này!

Tô Lạc Ly đành phải lên tầng, thay một bộ đồ nhẹ nhàng thoải mái, ra ngoài với Ôn Khanh Mộ, Chỉ là, cách cũng không xa, xe chạy chưa lâu, cũng coi như sắp đến rồi.

Tô Lạc Ly nhìn ra ngoài.

Đây không phải là hoa viên Crystal sao?

Chính là cái hoa viên cực kì rộng lớn, xây sát biển kia, mọi người ở thành phố Z đều chỉ nghe nói, rất ít người nhìn thấy bên trong.

Ôn Khanh Mộ đưa cô đến đây làm gì?

Xe dừng lại.

Lái xe mở cửa xe, Ôn Khanh Mộ xuống xe trước.

“Xuống xe” Ôn Khanh Mộ duỗi tay về phía Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly đặt tay vào lòng bàn tay Ôn Khanh Mộ, xuống xe.

Rời tầm mắt, đây không phải là cửa chính.

Cánh cửa này không lớn, một chiếc xe con chạy qua là vừa đẹp, hoa viên lớn như này, chắc chắn sẽ không có cánh cửa nhỏ như vậy.

€ó nghĩa là, đây là cửa bên, hoặc là cửa sau.

€ó không ít người đang đứng ở cửa.

Thấy Ôn Khanh Mộ xuống xe, tất cả đều cung kích cúi chào.

“Chào ông chủ!”

Một ông lão trọc đầu đi tới, là quản gia Vương Vĩ.

Tô Lạc Ly nhận ra ông, lúc trước cô còn tưởng ông lão trọc đầu này là chồng của mình!

Ôn Khanh Mộ thấy ánh mắt Tô Lạc Ly nhìn Vương Vĩ hơi phức tạp, liền xoay mặt cô về phía mình.

“Chồng cô ở bên này”

Vương Vĩ mỉm cười tiến lên.

“Cậu chủ, những thứ tối qua cậu cần đã chuẩn bị xong rồi, giờ muốn qua đó sao?”

“ừ”

“Vâng” Vương Vĩ liền nhường đường.

Những người làm đứng ở hai bên cũng lập tức tách sang hai bên một cách ngay ngắn, nhường lại một con đường.

Thấy dáng vẻ này, nơi đây chắc là của Ôn Khanh Mộ!

Nhớ là Mục Nhiễm Tranh từng nói, chú của anh ta giàu nứt đố đổ vách.

Chẳng nhẽ hoa viên Crystal trong truyền thuyết là sản nghiệp của Ôn Khanh Mộ?

Điều này khiến trong lòng Tô Lạc Ly hơi không thoải mái, tốt xấu gì cô và Ôn Khanh Mộ cũng đã kết hôn, nhưng người vợ là cô lại không thể vào từ cửa chính.

Xem ra, đối với Ôn Khanh Mộ, cô chẳng qua cũng chỉ là “vợ” nuôi bên ngoài mà thôi.

“Ngây người gì chứ, đi maul” Ôn Khanh Mộ nắm lấy tay Tô Lạc Ly, nắm tay cô đi thẳng vào trong.

Nơi này thật sự rất rộng lớn.

Tô Lạc Ly lướt qua một lượt, vậy mà lại không nhìn thấy bờ.

Trước mắt là bãi cỏ xanh rờn.

Ôn Khanh Mộ nắm lấy tay Tô Lạc Ly, đi một mạch về phía trước.

Những người kia cứ đi theo phía sau họ, không nói gì, rất quy củ.

Khí thế này, chắc là cả thành phố Z cũng không tìm được.

người thứ hai.

Đột nhiên, một tiếng gầm vọng tới.

Tô Lạc Ly liền dừng bước, kéo theo Ôn Khanh Mộ cũng dừng lại theo.

“Sao thế?”

“Vừa rồi anh có nghe thấy tiếng thứ gì đó kêu không?”

“Không”

“Không á? Tôi nghe rất rõ ràng mà!”

“Nhất định là tối qua cô phục vụ tôi mệt quá, nên xuất hiện ảo thanh mà thôi”

Ôn Khanh Mộ nhếch miệng cười.

Trong đầu Tô Lạc Ly lại xuất hiện cảnh tượng tối qua, khuôn mặt không khỏi ửng hồng.

Ở đây còn có người khác nữa!

Chỉ thấy có người cúi đầu nhịn cười ở phía sau.

“Được rồi, được rồi, đi mau!”

Thật sự không biết lát nữa, anh còn có thể nói ra cái gì!

Tô Lạc Ly vỗ đầu mình, chắc là chưa nghỉ ngơi đủ, vì thế mới xuất hiện ảo thanh.

Thế nhưng, cô cảm thấy rất rõ ràng.

Ôn Khanh Mộ cụp mí mắt, ngắm nhìn Tô Lạc Ly.

Nếu như cái gì cũng nói cho cô, vậy lát nữa còn gì bất ngờ nữa?

Vật nhỏ, chờ đi, lát nữa cô sẽ mừng đến nhảy cẵng lên!

Nghĩ đến kế hoạch của mình, Ôn Khanh Mộ liền bát đầu gật gù đắc ý.

Tô Lạc Ly tiếp tục tiến về phía trước cùng Ôn Khanh Mộ.

Càng đi càng cảm thấy không đúng lắm.

Tại sao ở đây lại trống trải như này?

Không có cái gì cả, chỉ có bãi cỏ xanh rờn, không phải người có tiền đều thích xây sân golf, bể bơi các thứ sao?

Nhưng nơi đây quá trống trải.

Trống trải đến mức khiến người khác hơi hoang mang.

“Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?” Cuối cùng Tô Lạc.

Ly cũng nhìn Ôn Khanh Mộ.

“Đến rồi cô sẽ biết”

Ôn Khanh Mộ nháy mắt với cô.

Không đúng!

Không hay lắm!

Biểu cảm trên mặt người đàn ông này dường như đang nói với cô, hôm nay cô sập bẩy rồi!

Giờ cô chạy còn kịp không?

Ngay khi Tô Lạc Ly đang hoang mang, bỗng lại nghe thấy tiếng kêu!

“Thật sự anh không nghe thấy sao? Lại kêu tiếng nữa rồi!” Tô Lạc Ly năm chặt lấy cánh tay Ôn Khanh Mộ, trong lòng càng ngày càng sợ.

Ôn Khanh Mộ nhìn bàn tay tóm chặt lấy cánh tay mình của Tô Lạc Ly.

Rất tốt, không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn!

“Đi theo tôi, không lẽ còn có thể ăn thịt cô sao? Nghe lời!”

Ôn Khanh Mộ đi thẳng về phía trước, Tô Lạc Ly chỉ đành cảnh giác túm lấy cánh tay anh, nhìn quanh tứ phía.

Ngay khi cô đang kinh hồn bạt vía, bỗng cảm thấy có thứ gì đó xuất hiện bên cạnh mình.

Tô Lạc Ly dè dặt quay đầu qua.

Khi thấy thứ kia…

“A..” Tiếng hét thất thanh xé ngang bầu trời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi