TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

Chương 1060

“Cậu, cậu…” Ngón tay của Tô Nhược Vân run rẩy chỉ vào Tô Kiêm Mặc, không nói nên lời.

“Chị Nhược Vân, chị thật độc ác, từ nhỏ chị đã thích bắt nạt người khác rồi, không ngờ trưởng thành rồi chị vẫn không muốn buông tha cho tôi.”

“Tôi không biết cậu đang nói gì!”

“Chị không biết thì ai biết chứ? Không phải chị luôn theo dõi tôi sao? Không phải là chị tìm một đám lưu manh để trêu chọc cô gái tôi thích sao? Không phải là chị lợi dụng chuyện này để khiến tôi phát bệnh sao?”

“Không phải, không phải như vậy, cậu hiểu lầm rồi! Không phải tôi!” Tô Nhược Vân phủ nhận.

“Ồ, lẽ nào là tôi nhầm lẫn rồi sao? Nhưng tôi nhớ lần trước cũng là chị…”

“Kiêm Mặc, dù sao tôi cũng là chị gái của cậu, sao tôi có thể làm chuyện như vậy chứ? Thật sự không phải tôi, cậu phải tin tôi!”

Tô Nhược Vân sợ tái mặt, cô ta từng bước di chuyển đến giường của mình, bùa hộ mệnh của cô ta ở dưới gối!

“Nhưng chị bảo tôi tin chị như thế nào đây? Chị có thể lừa người, lẽ nào còn có thể lừa được ma hay sao? Chị Nhược Vân, buồn thật đấy, ngay cả khu mộ tổ nhà mình mà tôi còn không được vào, chị giúp tôi có được không?”

“Cái này sao tôi có thể giúp cậu được?”

“Chị giúp tôi đi! Mau giúp tôi di, tôi thật sự rất cô đơn.”

Tô Nhược Vân từng bước di chuyển đến giường của mình, ngay lập tức lấy bùa hộ mệnh từ dưới gối ra.

Khoảnh khắc cô ta lấy bùa hộ mệnh của mình ra, căn phòng liền trở nên yên tĩnh.

Cô ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, đã không còn gì cả.

Viên đá trong lòng Tô Nhược Vân cuối cùng cũng rơi xuống, ngày hôm sau cô ta đã nói chuyện này với Vương Vãn Hương.

Vương Vãn Hương cực kỳ hoảng sợ, “Vân Vân, con có biết hôm qua mẹ đã nhìn thấy gì khi đi thăm mộ tổ không?”

Tô Nhược Vân hơi khó hiểu.

“Ở mộ tổ có thêm một cái hố!”

“Có thể là ai đó đào cũng nên?”

“Sao có thể chứ? Nhà họ Tô đến đời bố con chỉ còn lại một người đàn ông là ông ấy thôi, trong nhà hoàn toàn không còn ai, người trong thôn rất kỵ chuyện này. Tuyệt đối không thể động đến mộ tổ nhà người khác, sao có thể có người đào một cái hố bên cạnh chứ?”

“Vậy có thể nào là trẻ con chơi đùa không?” Tô Nhược Vân không coi trọng.

“Con còn trẻ nên không hiểu, mộ tổ được xếp theo vai vế, vị trí của cái hố đó chính là vị trí của đời các con, mẹ biết ngay là Tô Kiêm Mặc đã trở về rồi!”

Vương Vãn Hương giận dữ chửi rủa.

“Mẹ, mẹ đừng tự hù dọa chính mình, chuyện này làm sao có thể?”

“Tối hôm qua không phải cậu ta đã đến tìm con sao? Chúng ta phải nghĩ cách gì đó, ít nhất là tới mộ cậu ta đốt chút tiền giấy, cứ như tiếp tục vậy không được. Vân Vân, con nghe lời mẹ đi.”

Lúc đầu, Tô Nhược Vân không nghe lời Vương Vãn Hương, khó khăn lắm ở quê cô ta mới có thể ngủ ngon được, đương nhiên không muốn đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi