TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

Chương 1080

“Nhưng em không có chứng cứ, hơn nữa cô ta đã mang thai, quả thật có rất nhiều chứng cứ chứng minh cô ta không ở đó.”

Tô Lạc Ly tức giận đấm xuống ghế.

“Sao người xấu luôn may mắn như vậy?”

Chẳng lẽ thế giới này không phải là làm điều thiện sẽ được trời ban phước, làm điều ác thì gặp tai ương sao?

Sao Tô Nhược Vân làm nhiều chuyện xấu còn may mắn như vậy!

“Nếu em muốn anh giết cô ta, anh có thể làm được.”

Tô Lạc Ly vội vàng lắc đầu, “Chúng ta làm vậy thì có khác gì Tô Nhược Vân? Em chỉ hi vọng pháp luật có thể kết án cô ta thôi.”

Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly vào trong lòng, “Chờ cô ta sinh con xong sẽ phải ngồi tù. Cô ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, chắc chắn sẽ bị trừng phạt, chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Ly Ly, hôm nay em không nên nói những lời đó với giới truyền thông.”

Tô Lạc Ly chợt căng thẳng.

“Không xong rồi, em không suy nghĩ nhiều, lúc đó em thật sự quá tức giận!”

Cô là một nhân vật công chúng, không thể nói với truyền thông những lời nói có quá nhiều cảm xúc cá nhân như vậy.

“Không sao, không có việc gì đâu. Bây giờ bụng Tô Nhược Vân to như vậy, chỉ một mình cô ta sẽ không gây ra được sóng gió gì đâu.”

Ôn Khanh Mộ vội vàng an ủi Tô Lạc Ly, cho dù nói vậy nhưng trong lòng anh vẫn lặng lẽ cầu khẩn, chỉ mong không có chuyện gì.

“Chỉ mong vậy. Nhưng đứa con của cô ta sẽ thế nào?”

Hai người đều im lặng.

Đứa con của Tô Nhược Vân sẽ đi đâu chứ?

Mộ Dung Dịch và Tô Nhược Vân đã ly hôn, rõ ràng anh ta không định nhận nuôi đứa trẻ này. Cho dù Tô Nhược Vân sinh con xong đưa qua, đứa trẻ này cũng sẽ bị mẹ nó làm liên lụy.

Sao nhà Mộ Dung có thể đối xử tử tế với đứa trẻ này được chứ? Mộ Dung Dịch còn trẻ, anh ta sớm muộn gì cũng sẽ cưới vợ khác, cũng sẽ có con riêng của mình, đến lúc đó số phận của đứa trẻ này sẽ càng bi thảm hơn.

“Chồng, em muốn thương lượng với anh…”

“Em muốn nuôi thì cứ nuôi thôi.” Anh trả lời luôn.

Tô Lạc Ly kinh ngạc nhìn Ôn Khanh Mộ, không ngờ anh lại nhìn thấu tâm tư của mình.

Cô chợt bật cười, “Sao anh biết em muốn thương lượng với anh về chuyện này?”

Ôn Khanh Mộ đắc ý hừ một tiếng như đang nói anh là chồng của em, đương nhiên chuyện gì cũng biết rồi!

Cuối tuần này, Mục Nhất Hân lại về nhà. Chuyện đầu tiên cô ấy làm là lao thẳng vào phòng ngủ của mình, cất những bức tranh mình vẽ ở trường vào trong ngăn kéo.

Những bức tranh liên quan tới Tô Kiêm Mặc đều được cô ấy khóa trong ngăn kéo của mình. Bởi vì trong phòng ký túc ở trường quá nhiều người, cô ấy không muốn để người ta nhìn thấy.

Nhưng khi cô ấy mở ngăn kéo ra, trong ngăn kéo lại trống rỗng!

Cô ấy lật tìm tất cả các ngăn kéo vẫn không tìm được tranh của mình.

“Mẹ!” Mục Nhất Hân vừa hét to vừa lao xuống tầng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi