TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

Chương 1116

“Thực ra tôi rất muốn nói với chị, nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ đến việc ly hôn với anh ấy. Nếu đã quyết định ly hôn, vậy thì thế nào? Tôi cũng chỉ đành lựa chọn không nói với chị. Chị nói tôi rất mưu mô, chắc là muốn nói tôi vừa muốn lấy lòng chị để chị giúp tôi, lại vừa giấu chị sự thật rằng tôi đã ở bên anh ấy.”

Tô Lạc Ly nở nụ cười nhẹ: “Nếu thật sự muốn dựa vào ai thì tôi có thể lấy lòng anh ấy, lấy lòng anh ấy vẫn hơn lấy lòng chị chứ, phải không?”

Tiêu Mạch Nhiên chợt bật cười lớn, tiếng cười vang vọng trong phòng khách nghe rợn tóc gáy.

“Tôi thật sự quá ngốc! Tiêu Mạch Nhiên, mày đúng là người đàn bà ngu xuẩn nhất trên đời!”

Tiêu Mạch Nhiên dường như đã hiểu ra mọi chuyện.

“Tô Lạc Ly, tôi thua rồi, hoàn toàn thua cô rồi.” Đây là sự thật mà Tiêu Mạch Nhiên không hề muốn thừa nhận.

“Không phải chị thua tôi mà là thua chính bản thân chị. Thật ra chị nên hiểu rõ từ lâu rằng nếu trong lòng anh ấy có chị thì khi chị hiến máu cho anh ấy lần đầu, anh ấy đã ở bên chị rồi. Hơn nữa với quan hệ của chị và Dạ Bân, hai người ở bên nhau là điều quá dễ dàng, nhưng anh ấy không đến với chị, từ lúc đó chị đã nên nhận ra.”

Tiêu Mạch Nhiên mặc cho nước mắt từ từ tuôn rơi.

“Đúng thế, lẽ ra tôi nên nhận ra từ lâu mới phải! Tại sao tôi lại không nhận ra chứ?”

“Chị nên có một cuộc sống tốt hơn, chị xinh đẹp, cuộc sống khá giả, lại là Ảnh hậu, muốn tìm một người đàn ông tốt chẳng phải rất dễ sao?”

Tiêu Mạch Nhiên cười khổ: “Bây giờ tôi đã là người thứ ba, lại có scandal như vậy, ai còn muốn lấy tôi nữa?”

Bây giờ mọi người đều biết Tiêu Mạch Nhiên và Ôn Khanh Mộ có gian tình, vì thân phận của Ôn Khanh Mộ nên dù có người thích Tiêu Mạch Nhiên thì cũng e ngại thân phận anh, không dám dính dáng.

“Tôi đã tự tay huỷ hoại bản thân mình, không trách được người khác. Cô đi đi, yên tâm, tôi sẽ không hại cô nữa, cũng không cần lo lắng tôi sẽ giành anh ấy với cô.”

“Tôi chưa bao giờ lo lắng những điều này, bởi vì không ai có thể cướp anh ấy khỏi tôi.” Giọng điệu Tô Lạc Ly rất chắc chắn.

Tiêu Mạch Nhiên hâm mộ giọng điệu này của Tô Lạc Ly.

“Trước khi đi, tôi cần chị làm một việc, bây giờ chị trang điểm, thay quần áo đi.”

Tiêu Mạch Nhiên ngước mắt lên nhìn Tô Lạc Ly: “Cô còn chuyện gì nữa?”

“Chị đã làm hại tôi, tôi nghĩ mình có quyền yêu cầu chị làm điều này.”

Tiêu Mạch Nhiên không nói gì mà run rẩy đi lên lầu.

Cô ta thay bộ quần áo khác, rửa mặt, trang điểm nhẹ nhàng rồi lại đi xuống.

“Tôi đã làm theo những gì cô nói, cô có thể đi rồi chứ?”

Tô Lạc Ly ung dung lấy điện thoại ra rồi tìm một góc trong phòng khách, nơi đó có một bó hoa, view cũng khá đẹp.

Tô Lạc Ly kéo Tiêu Mạch Nhiên lại đó, giơ điện thoại lên, lúc này Tiêu Mạch Nhiên mới nhận ra Tô Lạc Ly định chụp ảnh tự sướng.

“Cô làm vậy có ý nghĩa gì không?”

“Có ý nghĩa hay không, làm rồi mới biết. Phiền chị hãy nở nụ cười.”

Dù Tiêu Mạch Nhiên cực kỳ không muốn nhưng vẫn phối hợp với Tô Lạc Ly, hai người chụp một tấm ảnh cũng coi như tươi cười rạng rỡ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi