TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

Chương 1126

“Nói thật, Ớt Nhỏ, cậu thích đại ca thật à?” Chuột vẫn khá tò mò.

Nhóm ai cũng lớn hết cả rồi nhưng chỉ có Binh Binh là có vợ, còn lại ai cũng đang độc thân, không hiểu chuyện tình cảm lắm.

Chỉ có Binh Binh đã có vợ là IQ khá cao nhưng EQ lại thấp cực kỳ.

Lý Như Kiều cảm thấy chuyện lần trước đã làm lộ tình cảm của cô ấy rồi, bây giờ cứ giấu nữa cũng đâu có ý nghĩa gì.

“Đúng vậy, tôi thích đại ca.” cô ấy bình tĩnh thừa nhận.

“Mẹ… Ơi!” Chuột vội vàng ôm thân cây, cái này đáng tin hơn Lý Như Kiều.

“Lần trước đại ca đi lâu như vậy, chẳng lẽ có liên quan đến cậu?”

“Tôi cũng không biết có liên quan đến tôi hay không nhưng tôi và đại ca… Làm chuyện đó rồi.”

Dù sao Lý Như Kiều cũng là con gái, mặt đỏ bừng nhìn sang chỗ khác.

“Cậu và đại ca…” Chuột lập tức vươn tay làm một tư thế, làm xong lại ôm thân cây ngay.

“Ừm!” Lý Như Kiều gật đầu thật mạnh.

Chuột cảm giác như phát hiện ra châu lục mới: “Hai người làm bao lâu, đại ca có lâu không?”

“Bao lâu à?” Vấn đề này làm Lý Như Kiều khó xử: “Một phút? Hình như không đến một phút.”

Chuột trợn mắt nhìn Lý Như Kiều chằm chằm: “Đại ca chưa đến một phút? Trời ơi!”

“Hình như chỉ có ba mươi giây.”

“Ba mươi giây?” Giọng Chuột đã thay đổi.

“Chắc vậy, tôi cảm thấy chuyện này không thể dùng thời gian để đong đếm, bao lâu mới được gọi là bình thường?” Lý Như Kiều chớp mắt ngây thơ.

Chuột nuốt nước bọt: “Người khác thì tôi không biết, Binh Binh nói lần nào cậu ta và vợ ít nhất cũng phải nửa tiếng, đại ca ba mươi giây…”

“Nửa tiếng? Đừng có đùa, hôn môi mà hôn suốt nửa tiếng, nín thở chết lâu rồi!”

“Hôn môi?” Chuột nhíu mày: “Cậu nói cậu và đại ca hôn nhau ba mươi giây?”

“Đúng rồi, nếu không anh nghĩ tôi đang nói gì?”

“Chẳng phải cậu nói cậu và đại ca làm chuyện đó rồi à? Chẳng lẽ không phải hai người đã…”

Lúc này hai người mới sực tỉnh, phát hiện đã hiểu lầm ý nhau.

“Chuột đáng chết! Anh đang nghĩ gì vậy hả? Đầu toàn chuyện đen tối!” Mặt Lý Như Kiều lập tức đỏ như cà chua.

Chuột vỗ trái tim nhỏ bé của mình: “Rõ ràng cậu nói chuyện đó, ai bảo cậu nói chuyện đó là hôn làm gì! Làm tôi sợ muốn chết, nếu đại ca ba mươi giây thật thì không làm đại ca được đâu.”

Lý Như Kiều ngại ngùng không dám nói câu nào, thảo luận vấn đề này với một người đàn ông, đúng là xấu hổ muốn chết.

“Thế này đi, Ớt Nhỏ, hai ngày trước anh em có lỗi với cậu, tối nay…”

Chuột thì thầm vài câu vào tai Lý Như Kiều, Lý Như Kiều gật đầu.

Buổi tối mọi thứ đều bình thường, qua mười hai giờ đêm, biệt thự yên tĩnh đến mức không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, đúng là ngoài tiếng ngáy ra thì không nghe thấy âm thanh nào khác.

Nhưng tối nay thì không yên tĩnh được rồi.

Ngoài Giản Ngọc, những người khác đều rón rén ra khỏi phòng mình, tập hợp ở phòng khách.

“Sao mọi người không bật đèn?” Binh Binh lập tức mở đèn lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi