TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

Chương 1271

“Cô là kẻ lừa đảo! Lừa đảo!”

“Tôi là kẻ lừa đảo? Cuộc sống của cô bây giờ còn chẳng bằng một kẻ ăn mày, chẳng bằng một kẻ lừa đảo! Tôi nói cho cô biết nhé Lê Thấm Thấm, ban đầu làm bạn với cô là vì tôi thấy nhà cô giàu, cô có thể mua mỹ phẩm cho tôi, mua quần áo đẹp cho tôi, bây giờ cô có gì? Bộ quần áo cô đang mặc trên người là của tôi đấy!”

Lê Thấm Thấm dường như rất không cam lòng, lao lên nắm lấy cổ áo cô gái kia.

“Trả lại đồ lúc trước tôi mua cho cô đây! Trả hết cho tôi, đồ lừa đảo!”

Những cô gái khác cũng xông lên, đẩy Lê Thấm Thấm ngã xuống đất!

“Lê Thấm Thấm, ban đầu là cô tình nguyện mua cho tôi, bây giờ lại bảo tôi trả? Không có cửa đâu! Mau cút đi thật xa cho tôi, đừng đến nhà tôi nữa, cũng đừng tới tìm tôi!”

Lê Thấm Thấm ngồi dưới đất nhìn mấy cô gái kia nghênh ngang bỏ đi, thậm chí có người còn nhổ nước bọt vào cô.

Khoảnh khắc đó, lòng Lê Thấm Thấm nguội lạnh như tro tàn, cô ôm gối ngồi dưới đất, đột nhiên cảm thấy cả thế giới đều đang cười nhạo mình.

Trước mắt cô xuất hiện một đôi giày thể thao hàng hiệu, một đôi tay đẹp kéo cô từ dưới đất lên.

Lê Thấm Thấm nhìn lên dọc theo đôi chân dài này và thấy khuôn mặt đẹp trai của Mục Nhiễm Tranh.

Mục Nhiễm Tranh đưa Lê Thấm Thấm toàn thân bẩn thỉu, thậm chí là hơi hôi hám đến một quán mỳ.

Đây là một quán mỳ cực kỳ bình thường, dù sao Mục Nhiễm Tranh cũng là ngôi sao lớn, đương nhiên không thể đến nơi đông người, chỉ có thể đến quán mỳ rất vắng vẻ này.

Khi nhân viên phục vụ bưng bát mỳ ramen bò lên, hai mắt Lê Thấm Thấm phát sáng, cô ăn ngấu ăn nghiến.

Dù sao Lê Thấm Thấm cũng là cô chủ nhà giàu, bát mỳ ramen bò mười đồng cũng ăn một cách ngon lành như vậy thật sự khiến Mục Nhiễm Tranh mở mang tầm mắt.

“Ăn từ từ thôi, không ai tranh với cô đâu.” Mục Nhiễm Tranh vẫy tay với nhân viên phục vụ xin giấy ăn, rồi lại gọi thêm cho Lê Thấm Thấm một chai Coca.

Lê Thấm Thấm chẳng màng đáp lại, bát mỳ ramen nhanh chóng thấy đáy, cô tu ừng ực mấy ngụm Coca rồi còn ợ một tiếng.

Khi thấy Mục Nhiễm Tranh nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ thì cô xấu hổ cúi đầu, lúc này mới nhận ra bây giờ mình thê thảm nhường nào.

Sau khi im lặng một hồi lâu, cuối cùng Lê Thấm Thấm cũng lên tiếng.

“Đó là người bạn thân nhất của tôi, bạn học cấp ba của tôi. Khi còn học cấp ba, đi vệ sinh chúng tôi cũng đi cùng nhau, lúc nào cũng như hình với bóng, ai cũng nói chúng tôi như chị em sinh đôi.”

Lê Thấm Thấm thở dài thườn thượt: “Tôi mua cho cô ta rất nhiều thứ, hầu như tất cả đồ mỹ phẩm, túi xách, đồng hồ, quần áo hàng hiệu của cô ta đều do tôi tặng. Cô ta từng nói tôi là người bạn tốt nhất trên đời của cô ta, nhưng tôi không ngờ cô ta lại đối xử với mình như thế.”

Mục Nhiễm Tranh thấy rất buồn cười, Lê Thấm Thấm ở trước mặt anh bây giờ thật sự như một đứa trẻ.

“Cô ta không phải người duy nhất đối xử với tôi như vậy. Tôi bỏ nhà đi đã tìm đến rất nhiều người bạn tốt trước đây của mình, người tử tế nhất cũng chỉ cho tôi ở hai ngày. Họ nghe nói tôi không định về nhà nữa thì trở mặt với tôi.”

Mục Nhiễm Tranh cảm thấy trẻ con một cách nực cười.

“Tôi đưa cô về nhà nhé?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi