TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

Chương 1289

“Không sao, mí mắt em cứ giật suốt, trong lòng luôn cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành xảy ra. Anh nói xem Lê Thấm Thấm ở nhà Hắc Thổ mãi, không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

Ôn Khanh Mộ đột nhiên mở to mắt: “Em nói gì? Lê Thấm Thấm ở nhà Nhiễm Tranh?”

Lúc này Tô Lạc Ly mới nhận ra mình đã lỡ lời, cô chưa nói chuyện này cho Ôn Khanh Mộ.

“À, anh nghe nhầm rồi, chúng ta tiếp tục chọn quà đi!”

Ôn Khanh Mộ lập tức nắm lấy cổ tay Tô Lạc Ly, đẩy cô lên giá: “Em có chuyện giấu anh?”

Tô Lạc Ly cười ngượng ngùng nâng mặt Ôn Khanh Mộ lên: “Em đã hứa sẽ không nói rồi, anh coi như không nghe thấy được không?”

“Tô Lạc Ly, chuyện lớn như vậy mà em lại không nói cho anh biết! Xem tối nay anh xử em thế nào! Không đánh cái mông này nở hoa thì anh không phải chồng em!”

Ôn Khanh Mộ buông Tô Lạc Ly ra, vội vàng ra khỏi nhà kho, Tô Lạc Ly giậm chân thật mạnh.

“Lần này toang rồi, chắc chắn Hắc Thổ sẽ hận mình chết mất!”

Vì chuyện lễ đính hôn nên Mục Nhiễm Tranh đang ở nhà máy rượu bàn bạc chuyện rượu cưới trong buổi lễ.

Có rất nhiều vấn đề chi tiết cần phải trao đổi, khi từ trong hầm đi lên, điện thoại Mục Nhiễm Tranh liên tục đổ chuông.

“A lô, Lạc Ly, sao thế??”

“Sao điện thoại anh gọi mãi không được thế?” Giọng nói lo lắng của Tô Lạc Ly truyền đến trong điện thoại.

“Vừa nãy tôi ở trong hầm nên không có tín hiệu.”

“Được rồi, không nói nhiều nữa, bây giờ anh lập tức về nhà đưa Lê Thấm Thấm đi đi!”

“Có chuyện gì vậy?”

“Một hai câu không nói rõ được, anh mau về nhà đi, mau lên!”

Mục Nhiễm Tranh cúp máy, lấy chìa khoá xe ra, chuẩn bị lái xe rời đi.

“Cậu Mục, cậu định đặt số rượu này thế nào?”

“Chúng ta liên lạc sau nhé, giờ tôi đang có chuyện gấp!” Mục Nhiễm Tranh không lo được những chuyện này, anh vội vàng quay đầu xe về nhà.

Tô Lạc Ly sốt ruột như vậy chắc chắn là đã xảy ra chuyện!

Mục Nhiễm Tranh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, không ngờ anh lại quan tâm cô nhóc Lê Thấm Thấm kia nhiều như vậy.

Lê Thấm Thấm ở nhà một mình, cô đang uống sữa chua, nằm bò ra bàn vẽ tranh, còn Táo thì nằm trong lòng cô.

“Táo, con xem có phải rất đáng yêu không?” Gần đây Lê Thấm Thấm rất có hứng vẽ tranh, ngày nào cũng dành rất nhiều thời gian để vẽ.

Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập.

Lê Thấm Thấm đặt Táo xuống đất: “Sao bố con lúc nào cũng quên mang theo chìa khoá thế?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi