TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

Chương 1342

“Cháu cảm thấy… Trên tin tức đều là những lời vô căn cứ, không cần thiết phải để ý tới. Hơn nữa, cháu làm vậy chẳng phải không đánh đã khai sao?” Giọng Mục Nhiễm Tranh nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Anh đương nhiên biết mình đuối lý.

“Khốn kiếp! Cháu tưởng cháu có thể lừa được chú à? Chẳng phải cháu cảm thấy một khi giải thích, sau này đến với Lê Thấm Thấm chính là tự vả mặt mình sao? Chú còn không biết tâm tư của cháu à?”

Mục Nhiễm Tranh đại khái cũng đoán được Ôn Khanh Mộ đã biết hết rồi.

“Mục Nhiễm Tranh! Chẳng lẽ cháu không biết Lê Thấm Thấm là ai sao? Không ngờ cháu lại yêu cô ta!” Khi Ôn Khanh Mộ biết chuyện này, quả thật tức muốn phát điên rồi!

Nó có thể không yêu Phương Đóa nhưng tuyệt đối không được phép yêu Lê Thấm Thấm!

“Cháu và Lê Thấm Thấm không phải người yêu, chúng cháu chỉ là bạn…”

“Bạn à? Hôm nay cháu có dám nói cháu không chịu đính hôn không phải vì cô ta? Cháu dám nói cháu đổi nhẫn trong buổi lễ đính hôn không phải vì cô ta? Cháu dám nói cháu không làm sáng tỏ tin tức không phải vì cô ta? Cháu dám nói hôm nay cháu ăn mặc nghiêm túc như thế, không phải vì hẹn cô ta?”

Mục Nhiễm Tranh hoảng sợ nhìn Ôn Khanh Mộ. Không ngờ chú còn biết cả chuyện mình hẹn với Lê Thấm Thấm?

Chú cài máy theo dõi ở nhà mình à?

“Chú, chú phái người theo dõi cháu, còn cài máy theo dõi ở nhà cháu nữa! Chú làm thế thật quá đáng! Cháu đã là người trưởng thành rồi!” Mục Nhiễm Tranh cũng tức tới đau cả ngực. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy người đàn ông trước mắt này đáng sợ như vậy.

“Cháu cũng biết cháu là người trưởng thành à? Vậy cháu cũng nên làm vài chuyện của người trưởng thành đi, đừng để cho người nhà suốt ngày phải lo lắng cho cháu nữa!”

“Cháu làm gì để các chú lo lắng chứ? Rõ ràng là các chú tự lo lắng linh tinh! Cháu đã lớn như vậy mà ngay cả chút tự do cũng không có sao? Đúng! Cháu thích Lê Thấm Thấm! Cháu không thích Phương Đóa! Cháu là một con người chứ không phải một cỗ máy mà các chú tùy tiện ấn điều khiển từ xa vài cái, cháu lại phải nghe theo sự chỉ huy của các chú!”

Trong nháy mắt này, Mục Nhiễm Tranh trút ra mọi cảm xúc trong lòng. Trong thời gian qua, anh cũng rất buồn khổ rồi.

“Được lắm, cánh cháu cứng rắn rồi, muốn bay đúng không?”

Mục Nhiễm Tranh chưa bao giờ nói nhiều với Ôn Khanh Mộ như bây giờ làm anh nhất thời không kịp phản ứng.

“Không phải cháu muốn bay mà cháu vốn phải bay! Là các chú cứ nhất quyết điều khiển cháu! Cháu đã lớn như vậy còn không thể quản lý tiền của mình, không thể quyết định cuộc hôn nhân của mình, ngay cả thích người khác cũng không được sao?”

Lúc Tô Lạc Ly về, Ôn Khanh Mộ và Mục Nhiễm Tranh đã cãi nhau ầm ĩ. Ôn Khanh Mộ đang muốn ra tay rồi, cũng may cô cản anh lại.

Mục Nhiễm Tranh cũng cảm thấy hôm nay mình có phần mất kiểm soát, anh tính ra ngoài nhưng bị vệ sĩ cản lại.

“Cháu còn muốn ra ngoài à? Chú nói cho cháu biết, cháu cứ thành thật ở lại đây cho chú!”

Mục Nhiễm Tranh xoay người nhìn Ôn Khanh Mộ. Thế này là tiêu rồi, chú muốn giam lỏng mình!

Tô Lạc Ly vội vàng nhìn Mục Nhiễm Tranh lắc đầu, ra hiệu cho anh đừng gây ầm ĩ nữa. Anh cũng đành phải thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi