TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

Chương 1396

“Nhưng em thấy hơi không được thoải mái, anh sờ thử xem có phải em sốt rồi không?” Lê Thấm Thấm cầm tay Mục Nhiễm Tranh đặt lên trán mình.

Mục Nhiễm Tranh sờ trán của cô rồi lại sờ trán mình.

“Đâu có, hình như đâu khác gì.”

“Nhưng em thấy toàn thân rệu rạo không có sức lực.” Lê Thấm Thấm uể oải nói.

“Chỗ anh có nhiệt kế, để anh đi lấy thử xem.” Nói rồi Mục Nhiễm Tranh cầm một chiếc gối lót dưới đầu Lê Thấm Thấm, anh thì đi thấy nhiệt kế.

Lê Thấm Thấm nhìn anh rồi tiếp tục nằm trên sofa giả vờ bị bệnh, dù sao không cần biết thân nhiệt đo được là bao nhiêu, cô chỉ cần nói rệu rạo không muốn nhúc nhích là được!

Sau khi kiểm tra nhiệt độ cơ thể, Mục Nhiễm Tranh nhìn: “Ba mươi sáu độ tám, bình thường.”

“Nhưng em thật sự không có chút sức lực nào hết, buồn ngủ quá à, muốn đi ngủ. Em ngủ ở chỗ anh được không?” Lê Thấm Thấm híp mắt mơ màng nói.

“Nhưng chỗ anh…” Mục Nhiễm Tranh nhìn gian phòng ngủ duy nhất, anh ra nước ngoài du học nên mọi thứ rất đơn giản, nhà trọ thuê cũng là nhà trọ một người, chỉ có một phòng ngủ: “Vậy cũng được, em ngủ trong phòng ngủ, anh ngủ trên sofa, bây giờ vệ sinh rồi hẵng ngủ.”

Vừa nghe mình có thể ngủ ở đây, trái tim nhỏ bé của Lê Thấm Thấm bắt đầu sục sôi, suýt không giả bộ nổi nữa.

Cô giả vờ lủi thủi vào phòng tắm, vội vàng vệ sinh rửa mặt rồi chạy thẳng vào phòng ngủ nằm gục lên giường.

Mục Nhiễm Tranh lắc đầu bất lực với cô, chuẩn bị chăn cho cô.

“Anh có đồ ngủ nào mà em mặc được không?” Lê Thấm Thấm chợt hỏi một câu.

“Sao anh lại có đồ ngủ mà em mặc chứ?” Mục Nhiễm Tranh cảm thấy câu hỏi này rất buồn cười.

“Vậy anh đưa cho em áo thun hay áo sơ mi gì đó đi, em mặc đại cũng được.”

Mục Nhiễm Tranh tìm một chiếc áo sơ mi trong tủ rồi lấy ra đưa cho Lê Thấm Thấm, sau đó cầm một cái gối đầu.

“Vậy em ngủ đi, anh ra ngoài, có gì thì kêu anh.” Nói rồi Mục Nhiễm Tranh ôm gối ra ngoài, tiện thể còn đóng cửa phòng giúp Lê Thấm Thấm.

Lê Thấm Thấm ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cửa chằm chằm, anh cứ thế mà đi hả?

Anh là người nổi tiếng mà? Sao lại thật thà quá vậy?

Lê Thấm Thấm nằm sấp trên giường khóc không ra nước mắt, cô mặc áo sơ mi của Mục Nhiễm Tranh, đứng quan sát mình trong gương. Lúc trước cô thấy trên mạng nói con gái phải mặc áo sơ mi của bạn trai ngủ, con gái mặc áo sơ mi của bạn trai rất quyến rũ.

Cô đã ra dáng thả thính rồi, bản thân cô còn nhịn không được phải bật cười.

Nằm trên giường Mục Nhiễm Tranh, Lê Thấm Thấm càng không ngủ được, nếu tối nay mà cứ ngủ như vậy thì chẳng phải sẽ lãng phí công sức của mình hay sao.

Không được, cô phải nghĩ ra cách gì đó lừa anh vào đây.

Mãi đến mười hai giờ đêm, cuối cùng Lê Thấm Thấm cũng có cách.

Bỗng nhiên một tiếng thét chói tai truyền ra từ phòng ngủ làm Mục Nhiễm Tranh sực tỉnh, Mục Nhiễm Tranh nhanh chóng bật dậy vọt vào phòng ngủ.

Thấm Thấm, sao thế?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi