TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

Chương 1460

Nhưng mà trên bàn ăn còn có Giản Ngọc và Lý Như Kiều cũng ăn cùng hai người.

“Ly Ly, em muốn ăn món gì thì bảo anh để anh gắp cho em.” Ôn Khanh Mộ kéo ghế của mình đến lại gần Tô Lạc Ly.

Giản Ngọc và Lý Như Kiều thấy hai người như vậy thì cũng buồn cười, mấy hôm trước còn bảo là không cần đứa bé này, vậy mà bây giờ hai người đã bắt đầu căng thẳng rồi.

Vẻ mặt Tô Lạc Ly lộ rõ vẻ áy náy: “Chồng, có phải mỗi mình em đang ăn cơm đâu, anh bảo nhà bếp làm thêm mấy món thịt đi chứ, Ớt Nhỏ vẫn còn trong thời kỳ cho con bú, cần phải tăng cường dinh dưỡng chứ.”

“Kệ cô ấy! Em nhìn thịt là đã buồn nôn rồi, sao anh có thể để thịt lên bàn chứ.”

Ôn Khanh Mộ nói như vậy xong, Tô Lạc Ly lại càng cảm thấy xấu hổ hơn, cũng may là Giản Ngọc và Lý Như Kiều cũng quen với cảnh cuồng vợ của người này rồi nên cũng chẳng có cảm giác gì cả.

Tô Lạc Ly nhìn liếc cả bàn đồ ăn, không hề cảm thấy đói bụng chút nào.

“Em ăn không vào, không muốn ăn món gì cả.”

Tô Lạc Ly luôn có cảm giác buồn nôn, thấy cả bàn đồ ăn như vậy, cô vẫn không có cảm giác thèm ăn.

“Lạc Ly, dù em không muốn ăn thì cũng nên cố ăn một chút, dù sao thì trong bụng em cũng còn có con. Bây giờ đang là đầu thai kỳ, nên tăng cường dinh dưỡng.”

Giản Ngọc lên tiếng.

“Ăn cái gì mà ăn? Bây giờ tiêm cho anh một liều thuốc nôn rồi bảo anh ăn thì anh có nuốt trôi không hả?” Tô Lạc Ly còn chưa lên tiếng nói gì thì Ôn Khanh Mộ đã nổi điên lên rồi.

Giản Ngọc cũng không ngờ là mình quan tâm em dâu, nói như vậy một câu thôi mà Ôn Khanh Mộ lại nổi điên như thế.

“Ly Ly, chúng ta về phòng thôi, đợi lát nữa em thèm ăn thì chúng ta ăn sau.” Ôn Khanh Mộ đỡ Tô Lạc Ly dậy, mà Tô Lạc Ly thì chỉ có thể nhìn Giản Ngọc với ánh mắt áy náy rồi về phòng với Ôn Khanh Mộ.

“Tên nhóc này bị điên rồi à?” Giản Ngọc nhấc đũa, chuẩn bị ăn cơm.

“Em cảm thấy anh ấy nói đúng đấy. Lúc bị nghén thì phụ nữ ghét nhất là nghe thấy người ta nói mình là dù thế nào thì cũng phải cố ăn một chút, không muốn ăn thì cũng phải ăn vì đứa con trong bụng.”

Lý Như Kiều nói với giọng điệu hơi là lạ: “Em cảm thấy em trai anh chu đáo hơn anh nhiều đấy.”

“Sao em lại bênh người ngoài vậy?”

“Em nói sự thật thôi, lúc em mang thai em cũng rất ghét việc người khác bắt em ăn! Anh có biết là lúc nôn nghén thì các thai phụ không hề muốn ăn gì không! Lúc đấy còn bắt người ta phải quan tâm đến đứa con trong bụng rồi cố mà ăn cho bằng được thì thật sự rất đau khổ.” Lý Như Kiều tự gắp đồ ăn cho mình.

Giản Ngọc nhìn Lý Như Kiều, hình như cô nhóc này càng ngày càng có chính kiến hơn rồi.

“Vậy lần tới em mang thai thì anh sẽ không ép em ăn nữa. Anh cũng sẽ nuông chiều em, lúc nào em thèm ăn thì cho em ăn mà, sao lúc trước em không nói?”

“Lúc trước người nào đó lạm dụng uy quyền mà…”

“Hờ…”

Giản Ngọc rất hối hận, chỉ muốn cắn đầu lưỡi của mình luôn cho rồi, sao anh ta lại phải lắm miệng thế cứ?

Quay lại phòng, Tô Lạc Ly nằm trên giường, Ôn Khanh Mộ ngồi ở cạnh giường.

“Chồng, anh đừng như vậy, hay là chúng ta đổi giờ ăn cơm đi. Với cả, anh nói chuyện chẳng hề nể nang anh cả gì cả, ít ra thì cũng phải giữ thể diện cho người ta chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi