TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

“Không giống, hình như là đồng loại của chúng ta.”

“Vậy còn chờ gì nữa, đi xem thử.” Bruce sức chiến đấu tràn trề.

Ba anh em lập tức đến phòng giam của Tô Lạc Ly.

Lúc Tô Lạc Ly và Tô Kiêm Mặc đang nói chuyện, họ xông vào bất ngờ.

Tô Kiêm Mặc lập tức để Tô Lạc Ly đứng sau lưng mình.

“Tôi còn tưởng là ai! Thì ra là đứa con mới của Ôn Hạo, con gà con thôi!” Bruce hoàn toàn không xem Tô Kiêm Mặc ra gì.

Họ luôn gọi ma cà rồng mới xuất hiện là “gà con”, bởi vì ma cà rồng thế này dù đã hoàn toàn là ma cà rồng nhưng vì chúng vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được tất cả các khía cạnh của cơ thể, năng lực kém hơn ma cà rồng đã biến thành ma cà rồng đã lâu rất nhiều.

Trong những trường hợp bình thường, phải biến thành ma cà rồng mười năm mới có thể hoàn toàn thích nghi với thân phận ma cà rồng, phát huy hết năng lực của mình.

“Cứ giao cho em là được!”

“Đừng!”

Bruce và Tô Kiêm Mặc đánh nhau.

Năng lực của Bruce rất mạnh, một cú đấm của anh ta có thể đập nát một viên đá, huống chi là những thứ khác.

Tô Kiêm Mặc hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta, sau vài chiêu đã bị đánh bại ngay.

Bruce đấm lên ngực Tô Kiêm Mặc, Tô Kiêm Mặc bay thành hình vòng cung rồi ngã xuống đất.

Cậu nôn ra một ngụm máu màu xanh nhạt.

Tô Lạc Ly vội tiến lên đỡ Tô Kiêm Mặc dậy: “Kiêm Mặc, em có sao không?”

“Không, không sao.” Tô Kiêm Mặc ôm ngực mình, vẻ mặt rất đau đớn.

Bruce lắc cổ phát ra tiếng “rắc rắc” như chưa đã cơn thèm.

“Nhàm chán, mới có vài chiêu đã không chịu nổi rồi, đúng là làm mất mặt ma cà rồng chúng ta!”

Seven ngăn Bruce lại: “Đừng phí sức với cậu ta, cậu ta không phải là đối thủ của chúng ta, cứ để hai chị em ở đây tâm sự đi.”

Ba người thấy Tô Kiêm Mặc bị thương rất nặng, biết Tô Kiêm Mặc sẽ không làm được gì nên họ nghênh ngang bỏ đi.

Tô Lạc Ly đỡ Tô Kiêm Mặc lên giường để cậu nằm trên giường nghỉ ngơi.

“Em không sao thật hả?” Tô Lạc Ly thấy vẻ mặt Tô Kiêm Mặc rất đau nên lo lắng hỏi.

“Anh ta đánh gãy xương sườn em rồi.”

Tô Lạc Ly sờ xuống chỗ Tô Kiêm Mặc đang ôm lại, quả nhiên có vết lõm rất rõ ràng.

“Vậy phải làm sao đây?”

Tô Kiêm Mặc cố cười gượng: “Chị, chị đừng lo, em đâu phải con người, bây giờ em là ma cà rồng, gãy xương sườn có thể tự phục hồi được, vài ngày nữa là ổn thôi.”

Tô Lạc Ly đau lòng xoa đầu Tô Kiêm Mặc: “Em nghỉ ngơi chút đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi