TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

Ở Love Valley, đến nửa đêm độ ẩm rất cao, Ôn Khanh Mộ vốn đang bị thương nặng, lỡ như cảm lạnh nữa thì sao? Thế nên mỗi tối Tô Lạc Ly đều nhớ đến xem anh.

Giận thì giận nhưng dù sao cũng là vợ chồng yêu nhau thắm thiết.

“Thật à?”

“Giả đấy!” Tô Lạc Ly không vui nói.

Ôn Khanh Mộ duỗi tay, định sờ mặt Tô Lạc Ly: “Anh biết ngay vợ anh sẽ không mặc kệ anh mà.”

“Đừng động tay động chân!” Tô Lạc Ly lập tức đánh vào mu bàn tay Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ biết Tô Lạc Ly vẫn chưa hoàn toàn hết giận nên bây giờ không dám vội vàng.

“A… Nhẹ chút, nhẹ chút, đau mà!”

“Đáng đời anh!”

Tô Lạc Ly nhanh chóng bôi xong thuốc rồi băng bó cho Ôn Khanh Mộ.

Hai người ngồi song song trên giường, Ôn Khanh Mộ duỗi cánh tay muốn ôm Tô Lạc Ly vào lòng nhưng Tô Lạc Ly thẳng thừng tránh đi.

“Làm gì thế? Để anh ôm nào.”

“Bị thương khắp người mà ôm cái gì!” Tô Lạc Ly trừng Ôn Khanh Mộ, “Em nói cho anh biết, em vẫn chưa hết giận đâu đấy. Em biết anh cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ của anh, nhưng bây giờ tình trạng của con trai là do anh gây ra, anh phải nghĩ cách để thằng bé quay lại như trước.”

“Vài ngày là thằng bé ổn…”

Tô Lạc Ly đột ngột quay đầu, hưng dữ trừng Ôn Khanh Mộ, Ôn Khanh Mộ thấy ánh mắt có lực sát thương này thì lập tức làm động tác dán miệng lại.

“Cởi chuông cần đến người buộc chuông, lời là do anh nói, em nói thế nào giải thích làm sao đều vô ích, vẫn phải là anh đi mở nút thắt của thằng bé. Con trai mà không ổn thì đừng hòng em tha thứ cho anh!”

Xem như Tô Lạc Ly đưa cho Ôn Khanh Mộ thông điệp cuối cùng.

Ôn Khanh Mộ vô cùng buồn phiền, khó khăn lắm mới dỗ được Tô Lạc Ly, giờ còn muốn anh dỗ con trai? Có công lý không đây?

“Anh nghe thấy chưa?”

“Nghe rồi, anh nghe rồi!”

Hai người đang nói thì bỗng thấy Tam Tam đứng ở cửa.

Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ rồi lập tức vẫy tay với Tam Tam: “Tam Tam, tới đây!”

Tam Tam nhìn Ôn Khanh Mộ với vẻ cảnh giác, mấy hôm nay Ôn Khanh Mộ không thể ra khỏi phòng nên Tam Tam không thấy Ôn Khanh Mộ.

“Không sao đâu, mau đến đây, con không quen bố con sao?”

Tam Tam vẫn không nhúc nhích, Tô Lạc Ly chỉ đành đi tới cửa, cố gắng ngồi xổm xuống.

“Tam Tam, mẹ biết hôm đó đã khiến con sợ, những lời bố nói không phải thật đâu. Mỗi người đều sẽ phạm sai lầm, nhưng nếu biết sai rồi sửa sai là tốt, chúng ta phải cho bố một cơ hội để sửa chữa đúng không nào?

Tô Lạc Ly nói rất dịu dàng, cô tin rằng con trai mình có thể nghe hiểu.

“Trước đây Tam Tam cũng từng phạm lỗi, mẹ và bố cũng từng phạt Tam Tam, nhưng chỉ cần Tam Tam sửa sai thì mẹ và bố đều yêu thương con phải không nào? Bây giờ đến lượt bố phạm lỗi, có phải chúng ta cũng nên làm như vậy không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi