TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

Bác sĩ dặn dò rất nhiều điều cần chú ý, Ôn Khanh Mộ đều ghi chép lại.

Cửu Cửu lại bắt đầu ầm ĩ, không ỉu xìu giống mấy ngày bị ốm, cứ bắt Ôn Khanh Mộ bế mới ngủ được, Ôn Khanh Mộ cũng nhận ra Cửu Cửu đã khỏe lại.

Suốt ba ngày Ôn Khanh Mộ không chợp mắt, quầng thâm ở mắt rất đậm, ria mép cũng không cạo, nhìn trông già đi hẳn.

“Cậu chủ, đã ba ngày cậu không chợp mắt rồi, cậu về phòng ngủ một giấc đi ạ? Đám người giúp việc cũng được chứng kiến, hóa ra đối với con cái, không chỉ mợ chủ mới có thể làm chu đáo mà cậu chủ cũng có thể.

“Mợ chủ về chưa?” Xong chuyện của Cửu Cửu, lúc này Ôn Khanh Mộ mới nhớ tới Tô Lạc Ly.

Người giúp việc lắc đầu, “Chưa ạ.”

“Trông cô chủ đi, có chuyện gì thì gọi tôi ngay.” Ôn Khanh Mộ vừa xoa huyệt thái dương vừa trở lại phòng ngủ.

Điện thoại để trong phòng ngủ, suốt ba ngày anh không để ý nên đã hết pin từ bao giờ.

Anh vội vàng tìm sạc pin để sạc rồi khởi động máy.

Vô số thông báo ùa đến, email, cuộc gọi nhỡ, tin nhắn Wechat, anh đều không để ý, chỉ cần là chuyện công việc thì anh đều giao cho Giản Ngọc xử lý.

Anh phát hiện trong những thông báo này không có của Tô Lạc Ly.

Không biết tại sao không nhìn thấy bất cứ tin nhắn nào của Tô Lạc Ly, trong lòng anh lại có chút khó chịu.

Trông coi Cửu Cửu ba ngày, anh càng thấm thía được nỗi vất vả của Tô Lạc Ly.

Hồi trước khi Tô Lạc Ly sinh Tam Tam, khoảng thời gian đó công ty bề bộn nhiều việc, Tam Tam vẫn luôn do Tô Lạc Ly chăm sóc, tuy thỉnh thoảng anh cũng sẽ lo cùng nhưng dù sao cũng không nhúng tay vào.

Anh còn nhớ có một lần anh đi công tác, Tam Tam bị sốt, sau khi trở về nghe đám người giúp việc nói suốt cả tuần Tô Lạc Ly không thay quần áo.

Ôn Khanh Mộ nằm trên giường gọi điện thoại cho Tô Lạc Ly, đầu bên kia bắt máy.

“A lô, anh rể!”

“Tiểu Nhã? Chị họ em đâu?”

“Chị ấy và mẹ em ra ngoài đi dạo phố rồi.”

“Ồ…” Vốn tưởng có thể nghe thấy giọng nói của Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ có chút thất vọng, “Dạo này cô ấy thế nào?”

“Anh rể, em phải nói với anh chuyện này, chị họ đã tới nhà em bốn năm ngày rồi mà bây giờ anh mới biết đường gọi điện thoại! Dạo này chị ấy vô cùng vô cùng vô cùng… Không ổn, nếu không mẹ em đã chẳng kéo chị ấy đi dạo phố, em không nói với anh nữa, em còn có việc!”

Hoắc Tư Nhã cúp máy.

Ôn Khanh Mộ đành ảo não vứt di động qua một bên, nghĩ lại thì ngày đó cãi nhau với Tô Lạc Ly anh quả thực hơi quá đáng.

Chắc chắn cô giận rồi.

Ôn Khanh Mộ hơi mệt, anh vốn định ngủ một giấc rồi nghĩ chuyện này sau, nhưng trằn trọc mãi không ngủ được, chiếc giường lớn như vậy chỉ có một mình anh, cảm giác nghiêng người không sờ được Tô Lạc Ly rất khó chịu.

Đây chắc là ngày thứ năm Tô Lạc Ly đi, anh sắp không ngửi được mùi hương của Tô Lạc Ly trên giường nữa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi