TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

Cửu Cửu vừa nức nở vừa ra khỏi phòng ngủ, Ôn Khanh Mộ nhìn bóng lưng con gái rời đi, tim như vỡ ra, anh lại đến phòng cho khách tìm Tô Lạc Ly.

Kết quả anh phát hiện cửa phòng mở toang, bên trong không thấy bóng dáng Tô Lạc Ly đâu.

Một người làm bước đến nói với anh rằng Tô Lạc Ly đã lái xe ra ngoài rồi.

Ôn Khanh Mộ vỗ đầu, đoán Tô Lạc Ly uất ức nên chắc chắn sẽ về nhà họ Hoắc, dù gì nhà họ Hoắc cũng là nhà mẹ đẻ của cô, nhưng anh thật sự rất phản cảm với việc Tô Lạc Ly hễ có chuyện là về nhà họ Hoắc.

Ôn Khanh Mộ lấy điện thoại ra gọi cho Tô Lạc Ly, Tô Lạc Ly không nhấc máy.

Điều này càng làm Ôn Khanh Mộ thấy bực mình hơn, lần đầu tiên răn dạy con gái, tâm trạng anh không được vui lắm, lại cảm thấy Tô Lạc Ly về nhà mẹ đẻ hơi quá đáng.

Anh lập tức nhắn Wechat cho Tô Lạc Ly: “Lại về nhà mẹ đẻ mách lẻo đúng không? Có chuyện gì không nói đàng hoàng được à?”

Anh gửi xong mới thấy giọng điệu của mình không ổn lắm nên thu hồi, gửi lại tin khác: “Anh đã dạy Cửu Cửu rồi, phạt con bé đứng. Em đang ở đâu, anh đi đón em, đừng giận mà được không?”

Nhưng Tô Lạc Ly đã thấy tin nhắn đầu tiên Ôn Khanh Mộ gửi rồi!

Lúc Ôn Khanh Mộ gọi điện thoại, Tô Lạc Ly còn nhìn màn hình do dự xem có nên nhấc máy không, cho nên lúc Ôn Khanh Mộ gửi tin nhắn đầu tiên là Tô Lạc Ly đã thấy rồi, Ôn Khanh Mộ đã thu hồi muộn.

Thấy tin nhắn đầu tiên của Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly càng đau lòng hơn.

Cô không hề định về nhà họ Hoắc, cô cứ thấy về cứ về mãi cũng không hay lắm, không muốn làm cậu mợ lo lắng, chỉ muốn ra ngoài giải sầu mà thôi.

Không ngờ trong mắt Ôn Khanh Mộ, cô lại về nhà mẹ đẻ mách lẻo.

Tô Lạc Ly cũng không biết mình có thể đi đâu, cô phát hiện ngoài gia đình và một vài chỗ làm việc ra, cô không còn nơi nào để đi.

Suy nghĩ một lúc lâu, cô hẹn Mạnh Gia Gia.

Mạnh Gia Gia cũng ngạc nhiên khi gặp Tô Lạc Ly mắt sưng húp ngồi trong quán cà phê.

Tô Lạc Ly kể mọi chuyện xảy ra cho Mạnh Gia Gia.

“Mẹ ơi, thằng nhóc nhà em sắp thành tinh rồi!” Mạnh Gia Gia cũng rất bất ngờ, “Chị nói mà em không chịu nghe, mặc dù người ta có câu muốn nghèo nuôi con trai muốn giàu nuôi con gái nhưng nuôi con gái phải để ý nhiều điều lắm, không thể cứ cưng mãi được. Nếu cứ chiều chuộng như thế thì sau này phải làm thế nào?”

Sao Tô Lạc Ly lại không biết chứ? Cô cũng hay đọc một ít sách giáo dục trẻ nhỏ.

“Đương nhiên là em biết rồi nhưng bây giờ em còn cách nào khác đâu? Hôm nay em tức muốn điên.” Tô Lạc Ly xoa huyệt thái dương, nghĩ đến cảnh tượng lúc mình ở nhà và những lời con nói với cô là cô lại thấy đau đầu.

“Giáo dục trẻ nhỏ, nếu là bé trai thì người mẹ có một công việc rất quan trọng, đó là làm cậu bé tôn trọng và tôn sùng bố mình. Nếu là bé gái thì bố có một công việc rất quan trọng, đó là làm con bé tôn trọng và tôn sùng mẹ mình.”

Mạnh Gia Gia sinh con khá sớm nên có rất nhiều kinh nghiệm về việc chăm và nuôi dạy con.

Tô Lạc Ly suy nghĩ thật kỹ câu Mạnh Gia Gia nói, cảm thấy rất đúng: “Nhưng em biết đạo lý này thì có tác dụng gì đâu? Chị chưa thấy thái độ và giọng điệu của Cửu Cửu nhà em lúc nói chuyện với em, thậm chí con bé còn giống tình địch của em, cố tình bày ra bộ dạng bố rất thương mình cho em xem.”

“Đúng là Ôn Khanh Mộ đã chiều quá rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi