TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

Ôn Khanh Mộ đưa bàn tay ra trước mặt Tô Lạc Ly, cô cạn lời. “Được rồi, để em xoa cho anh!” Tô Lạc Ly cầm tay Ôn Khanh Mộ và xoa mu bàn tay cho anh, lúc này trông Ôn Khanh Mộ rất hưởng thụ.

“Anh nói cho em biết! Nếu không phải vì em thì anh cũng sẽ không bị bệnh! Tiểu Thất bị bệnh, Tam Tam gặp rắc rối, còn cả Cửu Cửu lúc nào cũng quấn lấy anh nữa! Làm anh sắp mệt chết đi được! Em phải chịu trách nhiệm với anh! Mấy hôm nay em không được sắp xếp công việc, phải chăm sóc anh thật tốt!"

Ôn Khanh Mộ càng nói càng hăng hái hơn.

Tô Lạc Ly không phản bác, nhìn gương mặt gầy gò của anh, cô biết mấy ngày nay anh đã phải khổ cực rồi.

“Được, được, em chịu trách nhiệm với anh, em sẽ chăm sóc anh thật tốt”

Ôn Khanh Mộ liếc nhìn Tô Lạc Ly, trong lòng vui như nở hoa, “Thế này còn được”

Sau khi kiên trì truyền dịch thêm một ngày nữa, Ôn Khanh Mộ nhất quyết không ở bệnh viện nữa, may mắn là tình trạng viêm đã giảm rất nhiều, anh cũng không còn sốt nữa. Tô Lạc Ly thật sự không thể khuyên nhủ được Ôn Khanh Mộ nữa nên đành phải nhờ bác sĩ kê một ít thuốc, mang về để dưỡng bệnh.

Sau khi về nhà Tô Lạc Ly cũng có thêm một nhiệm vụ, đó chính là giám sát Ôn Khanh Mộ uống thuốc.

Ngoài ra, cô vừa trở về đã bận rộn chăm sóc Ôn Khanh Mộ nên chưa kịp nói chuyện với bọn nhỏ. Thế là khi vừa về đến nhà, cô đã đi thẳng vào phòng của bọn nhỏ và đặt quà vào trong phòng chúng.

Cửu Cửu cũng đã đi học mẫu giáo, chỉ khi đến tối thì trong nhà mới trở nên náo nhiệt.

Khi Tô Lạc Ly đến phòng của Tam Tam thì phát hiện cậu bé đang ở trong phòng!

“Tam Tam, sao con không đi học vậy?”

Tam Tam nằm sấp xuống bàn, hình như đang làm bài tập, cậu bé không ngẩng đầu lên, “Vâng”

“Con nói vâng” là sao, mẹ hỏi tại sao con không đi học!” Tô Lạc Ly không thích trẻ con trốn học.

“Trường học bảo con về nhà tự kiểm điểm, con có thể đi học sao ạ?” Tam Tam lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.

Lúc này Tô Lạc Ly mới nhớ ra hình như Ôn Khanh Mộ từng nói Tam Tam đã gây họa, người giúp việc cũng có nói với cô, nhưng bởi vì Ôn Khanh Mộ bị bệnh nên cô cũng không hỏi kỹ, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, lớn chuyện tới mức phải về nhà tự kiểm điểm.

Tô Lạc Ly lấy một cái ghế rồi ngồi bên cạnh Tam Tam, “Con đã mắc lỗi gì? Sao lại phải về nhà tự kiểm điểm? Mấy ngày không đi học rồi?”

“Chẳng phải mẹ hỏi bố con là được sao?”

“Thăng nhóc thối này! Đừng viết nữa!” Tô Lạc Ly cầm cánh tay của Tam Tam, định để cậu bé đặt bút xuống.

“Áp

“Sao vậy? Mẹ đâu có mạnh tay!”

Tô Lạc Ly kéo tay áo của Tam Tam lên nhìn thì thấy một vết máu đỏ, “Vết này từ đâu ra?”

“Bố cầm thắt lưng đánh con”

Tam Tam lại tỏ ra rất bình tĩnh.

“Con còn bị đánh ở đâu nữa? Để mẹ nhìn xem” Tô Lạc Ly vén áo của Tam Tam lên, trên lưng cậu bé có rất nhiều dấu vết, có vẻ như đã mờ đi một chút rồi.

Tô Lạc Ly cảm thấy đau lòng, Ôn Khanh Mộ ra tay cũng thật tàn nhãn? Không ngờ anh lại đánh bằng thắt lưng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi