TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

Mục Chỉ Huyên khẽ cười với Ôn Khanh Mộ

“Không sao, mau đi ăn thôi.”

Ôn Khanh Mộ cũng không nghĩ nhiều, chỉ đành đến phòng ăn với Mục Chỉ Huyên.

Một bàn thức ăn,nhưng nhìn không hề có món nào.

muốn ăn.

Khi còn trẻ, Mục Chỉ Huyên cũng là cô cả nhà họ Mục, đương nhiên mười ngón tay không dính nước, từ sau khi trở thành ma cà rồng, bà liền ra sức nghiên cứu nấu ăn.

Chỉ tiếc là chuyện nấu ăn này cũng cần có thiên phú.

“Mau ăn đi” Mục Chỉ Huyên đưa đũa vào trong tay Ôn Khanh Mộ: “Hôm nay mẹ đặc biệt làm món cá vược om cho con, mau nếm thử xem”

Khó khăn lắm con trai mới về một chuyến, đương nhiên bà phải trổ tài.

Thế nhưng, dường như người nào đó không chịu nhận.

Mới ăn mấy miếng đã bắt đầu phàn nàn.

“Mẹ, chỗ thịt này mẹ xào quá lửa rồi, ớt xanh chín quá, thịt cá vược hơi nát…”

Nghe con trai nói vậy, nụ cười trên mặt Mục Chỉ Huyên dần cứng lại.

Trước giờ Ôn Khanh Mộ đều vậy, khi tâm trạng anh tốt thì sẽ đánh liều mà ăn, khi tâm trạng không tốt thì đừng trách anh độc mồm độc miệng.

“À… Có lẽ đồ ăn hôm nay..”

“Ăn thì ăn, không ăn thì cút!” Ôn Hạo tức giận quát Ôn Khanh Mộ một tiếng.

“Cút thì cút”

Ôn Khanh Mộ lập tức đặt đũa xuống bàn, trước khi đi còn không quên lẩm bẩm một câu.

“Hơn nửa tháng cũng không có một món nào ăn được”

Sắc mặt Mục Chỉ Huyên càng thêm khó coi.

Ôn Hạo nhanh chóng cầm đũa trên bàn, trực tiếp ném về phía lưng Ôn Khanh Mộ.

“Cút!”

Ôn Khanh Mộ không thèm quay đầu lại, trực tiếp lên Tầng, quay về phòng của mình.

Hiện giờ anh đã bắt đầu cực kỳ nhớ đồ ăn Tô Lạc Ly làm.

Ôn Hạo quay đầu lại, nhìn vợ mình mặt mày không vui.

“Đừng nghe nó nói linh tinh, tôi thấy rất ngon” Ôn Hạo lập tức đổi vẻ mặt.

Ông lập tức xoa đầu Mục Chỉ Huyên đầy cưng chiều, nụ cười trên mặt là nụ cười nịnh nọt.

Mục Chỉ Huyên thầm thở dài một hơi.

“Khó khăn lắm nó mới về một lần, ông không thể tốt với nó chút sao? Cứ phải đuổi nó đi sao? Đồ ăn tôi làm vốn không ngon, nó nói thật mà”

“Bà..”

Ôn Hạo cực kì nén giận, rõ ràng ông luôn bênh vực vợ mình, trái lại còn bị vợ giáo huấn!

Đứa con trai này không nên quay về!

“Lần này cũng không biết làm sao, dường như tâm trạng tiểu Mộ luôn không tốt, cứ trèo lên cây, cũng không biết nó làm sao nữa”

Suy cho cùng Mục Chỉ Huyên cũng là thương cho con trai.

“Đừng để ý đến nó, nó đã lớn thế rồi”

“Sao ông cứ luôn có thái độ như thế chứ? Chúng ta chỉ có một đứa con trai thôi, nó có lớn thế nào, không phải vẫn là con trai chúng ta sao?”. Đam Mỹ H Văn

Lúc này Mục Chỉ Huyên chỉ muốn trút giận lên đầu Ôn Hạo.

Ôn Hạo ngậm miệng không nói gì.

“Tự ông ăn nốt chỗ thức ăn còn lại đi!” Mục Chỉ Huyên đứng dậy, đi thẳng lên tầng.

Ôn Hạo nhìn đống thức ăn trên bàn, khóc không ra nước mắt!

Buổi đêm ở Ái Y Cốc tĩnh lặng mà yên bình.

€ó đom đóm bay lượn, có tiếng kêu của côn trùng, tất cả đều tĩnh lặng, yên bình.

Ôn Khanh Mộ cảm thấy tâm trạng cực kỳ phiền muộn, quyết định ra ngoài đi dạo, khi đi qua phòng ngủ của Ôn Hạo và Mục Chỉ Huyên, bỗng nghe thấy hai người nói chuyện.

“Huyên Huyên, vẫn đang nhớ tới chuyện tiên tri sáng nay sao?”

“Ừ, đúng vậy, năng lực tiên tri của tôi chỉ có thể tiên tri được về những người có liên quan đến tôi, càng là người có quan hệ thân thiết, càng có thể tiên tri được, ít nhất cũng phải là người tôi từng gặp, thế nhưng, quả thật tôi chưa từng gặp cô gái kia”

“Đừng nghĩ nhiều nữa, có lẽ chỉ là đầu óc rối bời một lúc, không phải là tiên tri gì cả”

“Không, chắc chắn là tiên tri, tôi thấy rất rõ ràng, cô gái kia dùng đôi mát khao khát nhìn tôi, giống như đang cầu cứu tôi vậy”

Ôn Khanh Mộ bỗng thót tim.

Anh có dự cảm không lành.

Ôn Khanh Mộ nhanh chóng chạy xuống tầng, chẳng mấy chốc đã trèo lên ngọn cây, lấy điện thoại ra gọi điện cho.

Tô Lạc Ly.

Thế nhưng, không biết là vì tín hiệu ở chỗ anh không tốt, hay là vì điện thoại bên phía Tô Lạc Ly tín hiệu không tốt, cuộc gọi không kết nối.

Anh bắt đầu hơi hoảng loạn, lập tức gọi cho tài xế – lão Trần, cuộc gọi kết nối.

“Hôm nay phu nhân có dùng xe không?”

“Hôm nay vốn dĩ phu nhân bảo tôi đến đón, nhưng xe bỗng bị hỏng, phu nhân nói tự mình bắt xe về nhà”

Ôn Khanh Mộ nhanh chóng ngắt máy, lại bắt đầu gọi cho.

Triệu Ni Ni.

Ba người làm, anh chỉ có phương thức liên lạc của Triệu Ni Ni.

Cuộc gọi được kết nối rất nhanh.

“Alo, ông chủ, muộn như này ngài còn gọi điện cho tôi là có chuyện gì sao?”

“Phu nhân về nhà chưa?”

“Phu nhân á, cô ấy còn chưa về, người phụ nữ này, ngày nào cũng ăn chơi vất vưởng ở bên ngoài, giờ cũng không biết lại chạy đi đâu rồi, ông chủ, tôi cảm thấy ngài nên dạy dỗ cô ta cẩn thận..”

Bỗng đầu dây bên kia một trận hoảng loạn.

“Là điện thoại của ông chủ… mau đưa cho tôi, sao lại giằng điện thoại của tôi!” Có người đang giành giật nhau.

Một lúc sau, đầu dây bên kia truyền tới tiếng của dì Phương.

“Ông chủ, đến giờ phu nhân vẫn chưa về, tôi gọi cho cô ấy mấy cuộc điện thoại liền đều không kết nối được, cậu mau phái người đi tìm phu nhân đi” Giọng nói của dì Phương cực kỳ khẩn thiết.

Ôn Khanh Mộ ngắt máy, nhảy từ trên cây xuống.

Anh nhanh chóng quay về biệt thự, anh đã cực kỳ chắc chắn, người mà Mục Chỉ Huyên tiên đoán kia chính là Tô Lạc Ly!

Tô Lạc Ly là con dâu của Mục Chỉ Huyên, đương nhiên sẽ là người có liên quan với bàt Anh trực tiếp xông vào phòng của Mục Chỉ Huyên và Ôn Hạo.

Lúc này, Mục Chỉ Huyên và Ôn Hạo đang làm chuyện không thể miêu tả, bỗng có người xông vào, hai người đều giật mình.

“Tên nhóc thối, vào cửa cũng không biết gõ sao?” Bị là hỏng chuyện tốt, đương nhiên Ôn Hạo không thoải mái.

Ôn Khanh Mộ nhanh chóng quay người đi.

“Mẹ, cô gái mẹ tiên tri hôm nay, ở nơi nào?”

Mục Chỉ Huyên nhìn Ôn Hạo, lại nhìn Ôn Khanh Mộ.

Mỗi lần bà tiên tri chẳng qua chỉ là một vài cảnh vụn vặt mà thôi.

“Mẹ nghe thấy tiếng máy bay, chắc là ở gần sân bay”

“Con quay về đây!” Ôn Khanh Mộ ném lại câu này rồi chạy vọt đi.

“Cái tên nhóc thối này!” Ôn Hạo mắng chửi, lập tức đứng dậy đóng cửa.

Ôn Khanh Mộ chạy như điên trên đường.

Ly Ly, nhất định em không được có chuyện gì, không được có chuyện gì.

Lúc này, ở gần sân bay.

Tô Lạc Ly ngã trên mặt đất, thở hồng hộc.

Trong màn đêm, trong mũi cô toàn là mùi máu tanh nồng nặc.

Mấy tên đàn ông cao lớn đang quây xung quanh cô, bọn họ cũng không ngờ người phụ nữ này lại không chịu nổi một đòn như thế.

“Đại ca, chủ thuê đã nói là chúng ta phế bỏ một cái chân của người phụ nữ này, ngoài ra, hihihi..”

Người đàn ông đang nói, vẻ mặt cười dâm đãng.

Tô Lạc Ly bò trên mặt đất, nỗi đau trên cơ thể khiến cô lịm đi, lời của những người này cô không nghe thấy.

“Mày thấy chỗ đó của cô ta liên tục chảy máu, mày còn ra tay được?”

Vừa rồi tên kia còn cười dâm đãng, lập tức lấy đèn pin soi về phía Tô Lạc Ly.

Chỉ thấy nơi đó của cô toàn là máu tươi, đang chảy dọc theo đùi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi