TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dù sao bên này cũng không có đèn, đám phóng viên cũng khá đông, cho dù bảo vệ có bảo vệ Tô Lạc Ly hơn nữa, nhưng trong đêm tối, bọn họ cũng không phân biệt được ai với ai.

Tô Lạc Ly đã bị giẫm vài cái lên chân, đầu cũng đập vài lần vào máy quay hay cánh tay ai đó.

May là trước khi đi ra cô đã thay đồ, bảng không xách váy lại càng không tiện.

Chuyện giẫm đạp lên nhau, mặc dù không thường thấy, nhưng cũng không phải là không có.

Giống như tình hình hiện giờ là dễ dàng xảy ra chuyện giảm đạp lên nhau nhất, vì thế, Tô Lạc Ly luôn cố giữ cho mình đứng im, một khi bị đẩy ngã hay thế nào, liền không thể tránh khỏi bị thương, thậm chí là chết.

“Mọi người đừng chen nữa! Đừng chen nữa”

“Giày của tôi đâu? Ai giẫm mất giày của tôi “Đụng vào đầu tôi rồi!”

Tiếng nói liên miên không ngớt, thế nhưng, đám phóng viên vẫn không chịu từ bỏ cơ hội phỏng vấn Tô Lạc Ly.

Dù sao lập tức lấy được tư liệu, mới là chân thật nhất, bọn họ quay về nhất định sẽ tìm ekip truyền thông, sẽ có giải thích hợp lý về chuyện ngày hôm nay.

Hiện trường rất hỗn loạn.

Vì Tô Lạc Ly đi ra từ lối ra bí mật, lại bị đám phóng viên chặn kín, vì thế các ngôi sao khác, lập tức đi ra từ cửa ra khác.

tong-tai-ba-dao-that-tre-con-219-0

Tô Lạc Ly đứng trước cửa xe, có thể cảm nhận được, bầu không khí đè nén u ám bên trong khoang xe!

Người đàn ông nào đó đang ngồi trong xe.

“Bạn đi cùng của tôi thì sao?

Tô Lạc Ly không lập tức lên xe, mà quay lại hỏi người kia một câu sẽ “Phu nhân yên tâm, người của chúng t đưa họ ra ngoài, sau đó sắp xếp tử tế: “Vậy thì tốt”

Tô Lạc Ly cúi đầu, lúc này mới vào trong xe.

Cửa xe đóng lại, xe bắt đâu nổ máy.

Cô ổn định lại tâm trạng của mình, nhìn về phía Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ nhìn thẳng về phía trước, không thấy rõ biểu cảm trên mặt, nhưng không hề có ý định để ý đến cô.

Tô Lạc Ly cũng không nói gì Một lúc sau, điện thoại của Tô Lạc Ly reo lên, là Từ Tinh Như gọi.

“Lạc Ly, em ở đâu?”

“Chị Tinh Như, em đang trên đường về nhà, chị thế nào rồi?”

“Chị và Uy Nhiên đã được đưa đến nơi an toàn, hiện giờ đang chuẩn bị về nhà, là ai cứu chúng ta chứ?”

Tô Lạc Ly liếc nhìn Ôn Khanh Mộ ở bên cạnh “Hình như là sếp Dạ”

“Ừ, thì ra là thế, lần này chắc là sẽ có tin lớn đấy, sau khi về nhà chị phải thảo luận kỹ lưỡng với ekip truyền thông, còn phải xin với sếp Dạ, mấy ngày này em phải ở yên trong nhà đừng ra ngoài, có tin gì chị sẽ báo cho em.”

“Vâng.”

Ngất máy, Tô Lạc Ly nắm chặt điện thoại của mình, lại nhìn Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ trước giờ luôn không thích Giản Ngọc, lần này Giản Ngọc lại tỏ tình với cô trước mặt nhiều người như thế, hơn nữa còn là hiện trường phát trực tiếp.

Chắc chẩn người đàn ông này sẽ cáu um lên.

Nhưng đến giờ anh vẫn chưa bộc phát!

“Tôi không biết hôm nay anh ấy sẽ cầu hôn, sau lần trước tôi và anh ấy không còn liên lạc gì nữa..”

Giọng nói của Tô Lạc Ly rất nhỏ, hôm nay: quả thật cô rất mệt.

Ôn Khanh Mộ chỉ cười lạnh một tiếng, không đáp lời.

‘Vốn dĩ Tô Lạc Ly còn định giải thích một chút, dù sao cô cũng là phụ nữ đã có chồng, nên giải thích.

Nhưng nghe thấy tiếng cười lạnh này của Ôn Khanh Mộ, cô bỗng không muốn nói gì nữa Đã đến lúc này rồi, lẽ nào không phải anh nên đứng ra sao?

Anh trực tiếp đứng ở hiện trường, nói với Giản Ngọc, nói với tất cả mọi người, Tô Lạc.

Ly và vợ của anh, tất cả chuyện khác liền đã được giải quyết.

Mặc dù Tô Lạc Ly không hề muốn công khai quan hệ của cô với Ôn Khanh Mộ.

Nhưng trong tình huống khẩn cấp như kia, nếu Ôn Khanh Mộ công khai, cô cũng không có ý kiến gì Nhưng người đàn ông này lại không làm thết Lẽ nào anh đã quyết định ly hôn rồi? Thấy anh và Tiêu Mạch Nhiên qua lại thân mật như thế.

Tô Lạc Ly quay mặt sang một bên.

Vậy mọi người đều không cần nói gì nữa.

Không khí trong khoang xe cực kỳ cứng ngắc.

Lúc đầu Tô Lạc Ly còn nói chuyện, hiện giờ lại không nói nữa, điều này khiến sự tức giận của Ôn Khanh Mộ cũng lên đến đỉnh điểm.

Một câu không bi: nữa, đây chính là một câu không liên lạc ải thích sao?

Lẽ nào người phụ nữ này thật sự định đồng ý lời cầu hôn của Giản Ngọc?

Ôn Khanh Mộ càng nghĩ càng tức.

Xe dừng lại, thì ra là đã đến khu Rainbow.

Ôn Khanh Mộ xuống xe trước, Tô Lạc Ly xuống xe ở cửa còn lại.

Tô Lạc Ly đang định chỉnh lại quần áo, một lực rất lớn nắm lấy cổ tay cô, trực tiếp kéo cô vào nhà.

“Qua đây cho tôi!” Anh gầm lên.

Tô Lạc Ly cảm thấy hình như cổ tay mình sắp bị bóp vụn “Anh làm gì thế, Ôn Khanh Mộ! Buông tôi ra!” Tô Lạc Ly giãng co.

Ôn Khanh Mộ kéo thẳng Tô Lạc Ly vào phòng khách.

Dì Phương thấy anh quay về, lập tức cầm bức thư đưa tới.

“Ông chủ Ôn Khanh Mộ không nhìn bà, lập tức quát một tiếng: “Cút!”

Tiếng quát này khiến dì Phương giật mình.

Lại nhìn hai người này, hình như không đúng lắm.

“Anh buông tôi ra, có gì từ từ nói!”

“Tôi cho cô cơ hội nói tử tế, là tự cô không cần!”

Tô Lạc Ly sững sờ, trong xe không nói tiếng nào, lẽ nào đây là cơ hội cho cô nói tử tế mà anh nói sao?

Khi Tô Lạc Ly không đi nữa, Ôn Khanh Mộ trực tiếp cúi người, vác cô lên, đi về phía phòng ngủ.

Tô Lạc Ly tay đấm chân đá, nhưng không ăn thua gì với người đàn ông này.

Đến phòng ngủ, Ôn Khanh Mộ lấy chân đạp cửa, đang tức giận, vậy mà lại đạp cửa thủng một lỗ!

Ôn Khanh Mộ trực tiếp ném Tô Lạc Ly lên giường!

May là giường khá mềm.

Tô Lạc Ly lập tức ngồi dậy.

“Ôn Khanh Mộ, có phải anh điên rồi không?”

“Tôi thấy cô điên rồi mới đúng, cô có biết cô đã kết hôn với tôi rồi không! lại còn dám quyến rũ đàn ông! Vậy mà lại còn cầu hôn trước mặt bao nhiêu người, tôi thấy người điên rồi là cô mới đúng!”

“Cái gì gọi là quyến rũ đàn ông chứ? Có cần nói khó nghe thế không?”

Trong mắt Tô Lạc Ly, hai người này quả thật là không thể thuyết phục nổi!

“Đây đã là lời dễ nghe nhất mà tôi nghĩ ra rồi! Tô Lạc Ly, cô là người phụ nữ của tôi!”

Thật ra, trong lòng Tô Lạc Ly cũng đang bực!

Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng đốt đèn, anh ở bên ngoài, trái ôm phải ấp! Cô thì đến một người theo đuổi cũng không “Không phải anh cũng thế sao, tối nay anh ngồi cùng Tiêu Mạch Nhiên, là có ý gì?”

“Nói như thế, cô thừa nhận rồi?”

Lúc này Ôn Khanh Mộ đã cực kỳ tức giận.

Chỉ nghe “soạt” một tiếng, tiếng cởi thất lưng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi