TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON



"Được rồi, mẹ ngừng lại đi, công việc của con bận rộn vậy mà chút chuyện nhỏ này cũng gọi con về, cuối năm đang là giai đoạn bận rộn." 
Nói xong, Mộ Dung Dịch ra khỏi phòng ngủ 
Lâm Thanh Phượng than thở rồi nằm lên giường.  "Cuộc đời này, không sống nổi nữa rồi, ai cũng ức hiếp tôi, tôi già rồi, vô dụng rồi!" 
Mộ Dung Ngọc nghe Lâm Thanh Phượng nói, cũng thấy bực dọc nên cũng ra khỏi phòng ngủ, chỉ để lại người làm ở trong phòng chăm sóc. 
Cô ta mới vừa ra ngoài đã bị Mộ Dung Dịch gọi vào phòng. 

"Tiểu Ngọc, lúc anh và Lạc Ly quen nhau, có phải mẹ thường hay đánh cô ấy không?" !Mộ Dung Dịch nhíu mày, giọng âm u. 
"Anh, em không dám nói với anh đâu.

Em mà nói với anh, mẹ sẽ đánh em!" 
"Em cứ nói đi không sao đâu, anh sẽ không nói lại với mẹ, có chuyện gì anh bảo vệ em!" 
Mộ Dung Ngọc suy nghĩ rồi giơ ba ngón tay ra: "Ba mươi nghìn, thế nào?".

Xin hãy đọc truyện tại _ T RЦмtrцуen.

ог g _
Mộ Dung Dịch lắc đầu, cô em gái này, chỉ quan tâm đến tiền thôi. 
Anh ta lập tức lấy điện thoại ra chuyển khoản ba mươi nghìn cho Mộ Dung Ngọc. 

"Bây giờ nói được chưa?" 
"Được rồi được rồi được rồi." Mộ Dung Ngọc gật như gà mổ thóc. 
"Vậy nói nhanh lên" 
"Lúc trước khi Tô Lạc Ly đến nhà ta, đúng là mẹ thường xuyên đánh người ta, trên mặt Tô Lạc Ly có dấu tay là chuyện thường thấy.

Có lúc mẹ lo anh sẽ thấy nên còn dùng chổi 
lông gà đánh người ta nữa" 
Mộ Dung Ngọc cầm tiền rồi nên tất nhiên biết gì nói đấy, dù sao hai người đã chia tay rồi, biết những chuyện này cũng chẳng sao. 
"Có một lần, mẹ chế Tô Lạc Ly rót trà quá nóng nên hất thẳng tách trà đó lên người người ta, bỏng một mảng lớn luôn, em nhìn còn thấy đau!" 
Mộ Dung Dịch chỉ thấy toàn thân run rẩy. 
Anh ta nhớ rõ hình như có một lần, Tô Lạc Ly bước ra khỏi nhà mình, cánh tay bị bỏng một mảng rất lớn.


Lúc đó Tô Lạc Ly nói mình bất cẩn làm đổ nước nên bị bỏng. 
Lúc đó anh ta còn trách có một trận, thì ra là mẹ mình làm bỏng! 
"Em nói này anh, hai người đã chia tay rồi, còn so đo chuyện cũ làm gì?" 
tình hình của mình. 
Có lẽ Từ Phóng đã mật báo từ lâu rồi. 
"Em không đau!" 
"Vớ vẩn! Sựng thế này rồi mà không đau được à, em đang lừa quỷ à?" 
Tô Lạc Ly tựa vào Ôn Khanh Mộ. 
"Đúng rồi, lừa quỷ, lừa một con quỷ háo sắc! Ha ha!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi