TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON



"Thì ra anh hy vọng thằng bé không ở nhà à, em còn tưởng anh muốn thằng bé ở nhà cơ chứ!"
"Ở nhà hay không đều tốt, nếu như cậu ấy không có nhà thì chỉ còn hai chúng ta thôi, anh có thể muốn làm gì thì làm!"
Vừa nói Ôn Khanh Mộ vừa sờ mông Tô Lạc
Ly.

"Cút ra! Sao anh lại đáng ghét thế hả?"
"Hi hi! Em có chuẩn bị quà sinh nhật cho
anh không?"

"Đương nhiên là có rồi!"
"Vậy sao? Mau lấy ra đi!"
Ôn Khanh Mộ vô cùng phấn khích.

"Mai mới là sinh nhật anh cơ mà, hôm nay đưa cho anh làm gì? Đợi ngày mai khi mừng sinh nhật em sẽ đưa cho anh." "Vậy em tiết lộ trước một chút tin tức đi."
"Không thể nói được! Mau ngủ đi!"
Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly vào lòng.

"Đi ngủ thôi, ngủ ngon, cục cưng nhỏ của anh"
"Chúc cục cưng lớn ngày mai sinh nhật ngủ ngon."
Vốn nghĩ rằng sau nghỉ ngủ một giấc liền có thể tổ chức sinh nhật, nhưng Ôn Khanh
Mộ lại phấn khích quá không ngủ được.

Anh trằn trọc mãi không ngủ được, khiến Tô Lạc Ly cũng không ngủ được theo.

Tô Lạc Ly sắp chửi bới rồi thì Ôn Khanh Mộ mới ngủ.

Kết quả là ngủ thẳng đến gần trưa.


Anh đột nhiên ngồi dậy, phát hiện Tô Lạc Ly đã không còn ở bên cạnh mình nữa rồi.

Lại liếc mắt nhìn liền phát hiện trên tủ đầu giường có đặt hai chiếc hộp.

Đây là quà trong truyền thuyết sao?
Đây là lần đầu tiên anh nhận được quà sinh nhật!
Ôn Khanh Mộ nhanh chóng tháo dây ruy băng ra.

Bên trong là một bộ đồ ngủ.

Bộ đồ ngủ sói xám?!
Khi Ôn Khanh Mộ nhìn thấy bộ đồ ngủ này, đừng nói chứ biểu cảm trên mặt anh phức tạp như thế nào?!
Anh sẽ mặc bộ đồ ngủ ấu trĩ như vậy sao?
Trong đầu Tô Lạc Ly đang nghĩ cái gì vậy?
Anh rất không hài lòng với món quà sinh nhật này!
Anh lập tức cầm bộ đồ ngủ sói xám lao ra ngoài.


Tô Lạc Ly đã bắt đầu chuẩn bị bữa trưa rồi.

"Ly Ly! Đây là quà sinh nhật em tặng cho anh sao? Tại sao nó lại là một bộ đồ ngủ ấu trĩ như vậy?!"
Ôn Khanh Mộ còn chưa vào đến bếp đã bắt đầu rống lên rồi.

Tô Lạc Ly ở trong bếp, chưa thấy người đã
"Cũng...!cũng không phải, cái này cũng quá ấu trĩ đi?"
"Bộ đồ ngủ mặc ở nhà, cũng không ai nhìn thấy, hơn nữa, em thấy rất hợp với anh, ôn ba tuổi, hy vọng năm nay anh lớn hơn một tuổi!"
"Anh thấy hộp quà bên cạnh chưa?"
"Bên cạnh?"
Lúc này Ôn Khanh Mộ mới nhớ trên bàn có hai hộp quà, anh mới mở một hộp liền.

không nhịn được muốn nhảy dựng lên rồi, quên chiếc hộp kia luôn!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi