TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Lạc Ly.” Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô.

khu Rainbow lúc này.

Ôn Khanh Mộ đang thắp nến đỏ trong phòng ngủ, vừa ngâm nga một ca khúc vừa dùng bật lửa đốt cây nến đỏ anh vừa mua.

Anh đã phải nhịn hơn mười ngày, cuối cùng đêm nay cũng được giải phóng, ban ngày anh hưng phấn đến mức không biết phải làm gì.


Trên sàn nhà trong phòng, những cây nến đỏ được xếp thành hình trái tim.

Đúng lúc này, điện thoại di động của anh đột nhiên đổ chuông.

Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, Ôn.

Khanh Mộ như quả bóng bị xì hơi, người gọi tới là Vương Vĩ.

“Ông đừng nói với tôi đêm nay là đêm trăng tròn, nếu ông nói thì tôi sẽ bóp chết ông!”
Ôn Khanh Mộ không đợi đối phương lên tiếng đã tức giận quát vào điện thoại.

“Cậu chủ...!cậu đoán đúng rồi” Vương Vĩ cũng rất bất lực.

Ôn Khanh Mộ day đầu mày đầy bất lực: “Ông luôn thích giội nước lạnh vào thời khắc mấu chốt!”
“Cậu chủ, tôi..” Vương Vĩ cũng không biết nên giải thích thế nào, hiển nhiên ông ấy chỉ làm theo mệnh lệnh.


“Sao bây giờ ông mới nói cho tôi?” Ôn Khanh Mộ cố nén lửa giận trong lòng.

“Đêm nay đột nhiên trời lại quang, bầu trời vốn đang bị mây đen bao phủ sẽ không xuất hiện trăng tròn, nhưng bây giờ...!cậu chủ, cậu mau về đi!”.

“Biết rồi!” Ôn Khanh Mộ đương nhiên không vui, nhìn cây nến vừa mới thắp lên, lòng anh đầy phiền muộn.

Nhưng anh cũng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành đi xuống tầng.

“Lê Hoa!”
Lê Hoa lập tức bước ra khỏi phòng.

“Cậu chủ, có chuyện gì vậy?”
“Lát nữa mợ chủ về thì nói tôi có việc gấp phải đến công ty.”
“Vâng, tôi biết rồi”
Mặc dù Lệ Hoa không biết tại sao Ôn Khánh My lại tức giận, nhưng vẫn đáp lời.

Ôn Khanh Mộ nổi giận đùng đùng rời đi.


suốt đoạn đường anh đều cảm thấy khó chịu, mỗi khi có dịp quan trọng thì chắc chắn sẽ là đêm trăng tròn.

Đêm trăng tròn đẹp biết bao, ôm người mình yêu ngồi ngắm trăng dưới ô cửa sổ mới lãng mạn làm sao!
Nhưng anh sẽ không bao giờ được tận hưởng khoảnh khắc đó.

Nghĩ đến đây, lòng anh không khỏi chua xót, anh vẫn vô cùng mong chờ có thể giải trừ phong ấn.

Khi về đến hoa viên Crystal, Vương Vĩ đã chờ anh ở cửa.

“Cậu chủ mau về đi, trăng sắp lộ ra rồi!”
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi