TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

Chương 804

“Anh thể hiện tình cảm rất kín đáo sao?” Vẻ mặt Ôn Khanh Mộ khó chịu, anh cảm thấy mình hoàn toàn bị vợ bán đứng!

Anh tức giận lên lầu đi về phòng.

Tô Lạc Ly thè lưỡi với Mục Chỉ Huyên: “Có thể là con phải đi dỗ anh ấy rồi.”

“Thằng bé là đàn ông mà có gì phải dỗ, con chiều nó quá rồi. Lạc Ly, con thế này về sau sẽ bị bắt nạt đấy.”

“Không đâu, con đi xem anh ấy thử.” Tô Lạc Ly cũng vội lên lầu, hậu quả khi người đàn ông này tức giận cũng rất nghiêm trọng.

Trong phòng ngủ, Ôn Khanh Mộ đang bực bội nằm trên giường.

“Vừa có một người anh thì nên vui mới phải chứ, sao cứ cáu kỉnh vậy nhỉ?”

Ôn Khanh Mộ vội xoay người sang một bên, đưa lưng về phía Tô Lạc Ly.

“Chết trong tay vợ mình mà anh có thể không cáu sao? Anh nói em này, Tô Lạc Ly, anh không ngờ em sẽ bán đứng anh đấy!”

“Em cũng không ngờ anh trẻ con thế này luôn.”

“Giận dỗi kiểu trẻ con, em nói anh là đồ trẻ con?”

Ôn Khanh Mộ bật phắt dậy khỏi giường như xác chết vừa vùng dậy, vốn dĩ anh cũng đang tức sẵn chuyện Tô Lạc Ly bán đứng mình rồi.

“Chẳng lẽ em nói sai gì à? Được rồi, được rồi, em cảm thấy không có vấn đề gì mà, anh có thêm một người anh em sinh đôi cũng tốt mà.”

“Tốt cái rắm.” Ôn Khanh Mộ phát điên lên.

Tô Lạc Ly không hiểu nổi tại sao Ôn Khanh Mộ lại phản ứng gay gắt đến thế.

Chẳng lẽ đúng như lời Giản Ngọc nói, anh không muốn chia sẻ bố mẹ mình với người khác?

“Chồng ơi… rốt cuộc thì anh đang có tâm sự gì vậy, có thể nói cho em biết được không?” Tô Lạc Ly nói với giọng dịu dàng.

“Anh chẳng có tâm sự gì cả, anh đang nén giận.” Ôn Khanh Mộ ngồi xếp bằng trên giường.

“Vậy tại sao anh lại phải nén giận?”

“Tại sao anh lại phải nén giận à? Em cũng tự hiểu đi chứ, đã bảo là chúng ta về cùng một phe rồi mà em lại bán anh đi, anh là chồng em đấy!”

“Anh xin lỗi, anh và cục cưng trong bụng đều xin lỗi anh. Xin lỗi chồng, xin lỗi bố đứa bé, đáng ra em không nên bán anh thế.”

Tô Lạc Ly cúi sâu người với Ôn Khanh Mộ.

Thấy thái độ của Tô Lạc Ly thành khẩn như vậy, cộng thêm việc lấy cả con của họ ra để nói, Ôn Khanh Mộ lập tức hoảng sợ.

“Lần sau không được làm như vậy nữa!” Vừa nói anh vừa ôm Tô Lạc Ly vào lòng, yêu chiều xoa bụng cô: “Em biết là mình mang thai rồi thì đừng có tùy tiện cúi người xuống nữa, nhỡ chẳng may làm hại đến đứa bé trong bụng thì sao?”

Tô Lạc Ly nằm trong lòng Ôn Khanh Mộ, cô ngước mắt lên nhìn anh: “Tại sao anh lại không muốn có thêm một người anh em nữa?”

“Anh thấy thiếu tự nhiên! Mặc dù mẹ anh nấu cơm không ngon, bố thì lại hay đánh anh. Nhưng mà bây giờ bỗng có người bảo rằng phải chia bố mẹ cho người đó, anh cảm thấy không thoải mái. Giống như bị người ta cướp mất đồ ấy!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi