TỔNG TÀI BÁ ĐẠO VÀ CÔ VỢ NHỎ

Chương 230

Hứa Trúc Linh cũng cực kì vui vẻ, cô ở nhà họ thấp Cố bé họng, lễ mừng năm mới là chuyện của gia đình ba người họ, có chi có mặt để ăn một bữa cơm vậy thôi. Cô ăn cơm chậm còn khiến mẹ con Hứa Đan Thu mất hứng nên cô cực kì biết điều hiểu chuyện, ăn xong lập tức đứng dậy bỏ đi.

Vậy nên mỗi lần năm mới Tết đến cô đều cảm thấy cực kì cô độc.

Năm nay không cần phải quay về nhà họ Hứa mà có thể ở đây vui đùa cùng với tất cả mọi người thế này vui biết là bao nhiêu!

Mọi người đều ngồi xuống hết rồi thì Hứa Trúc Linh mới bắt đầu rót rượu đỏ cho bọn họ.

“Chú An, chú là người lớn nên chú hãy uống đầu tiên “Được thôi, cảm ơn cô Trúc Linh đã cho tôi mặt mũi. Chú An chúc tất cả mọi người cái cũ đi đón niềm vui tới, một năm mới tấn lộc tấn tài, dồi dào sức khỏe, vạn sự như ý!”

“Được ạ!”

Mọi người cùng hoan hô thật to,

Tiếng ly thủy tinh chén vào nhau leng keng vui tai. Thoạt đầu bọn họ còn hơi dè dặt nhưng được Hứa Trúc Linh kéo theo nên cũng bắt đầu thoải mái hắn.

Mọi người cứ chúc nhau cái này chúc nhau cái kia, ăn uống linh đình.

Hứa Trúc Linh cũng cầm ly rượu ngồi lưng. Cố Thành Trung đang ngồi đó chờ cô chạm ly với mình đấy. Mọi người ngồi xung quanh đều nhận được lời chúc nhưng cứ không chúc anh cơ!

Hứa Trúc Linh hằng giọng, bung ly rượu lên, nói: “Chú ba Cố, năm cũ sắp trôi qua rồi, một năm mới lại sắp bắt đầu. Mong anh có thể bảo bọc bao dung em, chỉ dạy cho em nhiều hon.”

“Được thôi, anh nhất định sẽ làm một tấm gương tốt cho em, dạy em cả đời.” Cố Thành Trung cong môi lên nói. Ly chạm vào nhau, Hứa Trúc Linh cũng thoải mái nở nụ cười.

Sau khi cô uống xong thì Cố Thành Trung nói: “Anh vẫn chưa chúc em.”

“Anh muốn chúc phúc em cái gì thế?”

“Anh cũng không mong gì nhiều, chỉ mong em có thể vui vẻ, sống lâu trăm tuổi là tốt rồi.”

“Hai chúng ta cùng nhau sống lâu trăm tuổi… Không đúng, anh sống lâu trăm tuổi còn em cứ chín mươi tuổi là được rồi. Thể thì chúng ta có thể không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm!”

“Thế thì em sẽ sống ít hơn anh mười năm, em không thấy thiệt thòi ư? “Không thiệt thòi gì cả! Không có anh thì em có sống thêm một trăm năm cũng chẳng vui vẻ gì!”

“Hứa Trúc Linh, thật ra anh không tin vào thần thánh, anh tin rằng quyết định của con người có thể thay đổi tất cả mọi thứ, cái gì cũng phải cố gắng mới có được, anh không tin vào số mệnh. Thế nhưng lần trước khi em gặp chuyện không may thì anh bắt đầu tin tưởng. Anh bỗng nhiên tin vào số mệnh, chắc chắn em chính là người ông trời dành cho anh. Anh không biết là có kiếp sau không, nếu có thì anh vẫn muốn mình được sinh ra trước em, bảo vệ em!”

“Được thôi, quyết định thể nhé!” Hứa Trúc Linh không nhịn được ngheo tay với anh.

Sau khi ăn bữa cơm tất niên xong thì Hứa Trúc Linh bắt đầu châm pháo hoa, pháo trúc.

Cô hơi sợ nên không dám, Cố Thành Trung bèn đi tới.

Khi pháo nổ, cô sợ tới mức che kín lỗ tai lại.

“Thật là đẹp!”

“Năm nay cũng thú vị thật!”

Mọi người nói cười vui vẻ.

“Cố Thành Trung, anh xem kia! Đẹp quá, em phải chụp lại mới được!” Hứa Trúc Linh cầm lấy điện di động ghi lại khoảnh khắc này.

“Cố Thành Trung, chúng ta cũng chụp cùng nhau một tấm đi, anh không thường chụp hình chung với em!”

“Được.”

Cố Thành Trung nghiêng người tới, không ngờ khi Hứa Trúc Linh nhân chụp thì anh lại đột nhiên quay sang hôn lên má cô.

Cảnh đó được ghi lại trong bức ảnh.

Hứa Trúc Linh giật mình một lúc sau mới phản ứng lại.

“Anh chơi trò đánh lén em.”

“Thế thì anh làm công khai một tí vậy.” Cố Thành Trung nghe vậy thì nhanh chóng ôm lấy người cô khiến Hứa Trúc Linh không thể trốn được rồi cúi xuống hôn cô trước mặt tất cả mọi người.

Mặt Hứa Trúc Linh đỏ lên, cũng nghe được tiếng cười của mọi người và cám thấy cực kì ngượng.

Cô muốn đẩy anh ra nhưng sức của đàn ông lớn hơn phụ nữ nhiều nên không làm gì được cảm thấy thật không tốt ý tứ. Cuối cùng, cô chỉ có thể mặc anh làm xăng làm bậy. Sau nụ hôn sau đó thì hai má Hức Trúc Linh nóng bỏng.

Anh tách mỗi mình ra, vẫn còn lưu luyến.

Hứa Trúc Linh thở phì phì nhấc chân giẫm lên chân anh, Cố Thành Trung đau nhíu mày lại.

“Cho anh chừa cái tôi là chuyện xấu, rất nhiều người đang nhìn, ngượng chết đi được!”

“Ha ha ha, cô Trúc Linh ngượng ngùng roi!”

“Chúng tôi đâu phải là người ngoài, thanh niên trẻ yêu đương, chủng tôi hiểu mà!”

“Mọi người lại còn nói đỡ cho anh ấy ư?” Hứa Trúc Linh bất dac di noi.

“Tất nhiên rồi, thêm một lần nữa nào!”

Bọn họ nhảo nhào lên, chủ An hơn báy mươi tuổi cũng tham gia vào câu chuyện này.

“Lần này không phải là anh muốn đâu mà là bọn họ yêu cầu đấy nhé. Nếu em không cho anh hôn thì làm sao anh làm chủ cái nhà này được nữa?”

“Chủ nhà là em mà ?”

“Ừ, của em, anh cũng là của em nốt!”

“Được rồi, được rồi, lần này em sẽ chủ động!”

“Được thôi.”

Hứa Trúc Linh kiếng mũi chân hôn lên môi anh một cái và nói: “Được rồi, được rồi, có qua có lại, xong nhé! Vào nhà, vào nhà thôi! Em có chuẩn bị quà cho mọi người!”

“Có cả quà nữa ư?”

Hứa Trúc Linh lấy ra một đống hộp qua chia cho mọi người nhưng Cố Thành Trung lại không có.

Trong hộp là quần áo mới.

Ngày mai là ngày đầu tiên của năm mới nên phải đổi mới từ trên xuống dưới, nhất là quần áo mặc trên người.

Cô chuẩn bị cho chú An áo dài khăn đóng, trang phục truyền thống của nước nhà.

Mọi người xem quà và ai cũng thích thú ra mặt.

“Tôi định ngày mai mới gửi cho mọi người nhưng sợ mai không kịp nên tối nay gửi trước, mai mọi người đều phải mặc quần áo mới nha!”

“Cám ơn cô Trúc Linh.”

“Không có gì! Không có gì, tất cả chúng ta đều là người một nhà. Buổi tối mọi người có muốn xem tiết mục cuối năm không? Tôi đi chuẩn bị đồ ăn vặt, tôi đã mua rất nhiều hạt dưa, chúng ta cùng nhau đón giao thừa nhé!”

“Được được được, để tôi đi gói sủi cáo, sáng mùng một đầu năm phải ăn hình nén vàng.”

“Buổi tối cũng có thể ăn khuya, chắc chắn đến tối tôi sẽ đói bung!”

Mọi người cùng nhau chui vào nhà bếp.

Cố Thành Trung cong môi lên, nụ cười đó ngày càng nở rộ. Chú An nhận ra được anh đang cực kì vui vẻ.

Căn nhà vô cùng náo nhiệt, có một đứa trẻ đáng yêu ai ai cũng thích.

Nếu như lúc đầu, Cố Thành Trung để ý đến Hứa Trúc Linh chỉ là một sự xúc động nhất thời thì bây giờ nó đã được khắc cốt ghi tâm. Cô như pháo hoa vừa mới nở rộ trên bầu trời, mãi mãi nở rộ trong tim Cố Thành Trung.

“Cậu chủ đang rất vui vẻ đúng không?”

“Tôi biểu hiện rõ ràng ra mặt như thế u?” Cố Thành Trung nhíu mày hỏi.

“Nụ cười trong mắt cậu chủ không thể giấu đi đâu được, anh mắt cậu nhìn cô Trúc Linh chứa đầy sự yêu thương và cưng chiều. Ban đầu tôi còn lo lãng không biết có gái thể nào mới hợp với cậu chủ. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều.”

“Ví dụ như?”

“Một cô chiêu nhà trâm anh thế phiệt với sự đoan trang và nền nã hoặc là hòn ngọc quý của một gia đình bình thường. Cũng có thể là cô gái hoạt bát sáng sủa như cô tư. Nhưng tôi không ngờ cậu lại chọn người như cô Trúc Linh”

“Cô ấy là kiểu người thể nào? Nói tôi nghe thử một chút đi.”

“Cô Trúc Linh là người chân thật không hề có sự giả dối nào trong tâm hồn ấy, cô ấy đối đãi với tất cả mọi người bằng sự chân thành. Cô ấy là một đứa trẻ hiền lành thánh thiện, cũng dốc lòng dốc sức quan tâm đến mọi người xung quanh. Cô ấy cũng cực kì hoạt bát, ríu rít như loài chim khách, nói nhiều cũng không khiến con người ta cảm thấy phiền lòng. Nhìn cô ấy cười rộ lên khiến mọi thử như đang tỏa sáng, tất cả đều trở nên vui vẻ hơn. Một lão già như tôi cũng sắp trẻ ra cả chục tuổi, dồi dào sức sống.”

“Cô Trúc Linh là một bảo bối có phép thuật đặc biệt khiến tất cả chúng tôi đều trở nên vui vẻ và hòa thuận với nhau hơn nhiều, ai cũng thoải mái. Căn nhà này cũng giống một gia đình hơn. Cậu chủ.. Tâm trạng cậu chủ cũng thay đổi rất nhiều, không còn gay gắt và cầu kính như xưa nữa, hiền hòa hơn”

“Nghe chủ nói thế thì đúng là cô bé đó đáng gờm thật. Dường như ở bên cô ấy không tới mấy tháng nhưng tôi luôn là người thay đổi, tinh tình cô ấy thì chẳng thấy đổi một chút gi.”

“Cậu chủ đang ngày càng tốt lên.”

“Chú không biết là tôi đã bị cô bé kia ăn sạch sành sanh không còn miếng xương nào rồi ư?” Cố Thành Trung hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi