Chương 3007
Galen là đại tá trẻ tuổi nhất hiện tại, trên người anh ta có thể mơ hồ thấy được phong thái của William năm đó, đây là một thành công lớn. Anh ta đã đưa quân đội tỉnh nhuệ đến đây hồ trợ.”
“Anh Quý Khiêm quyết định đích thân dân đầu đội cảnh sát vũ trang.”
“Nhà họ Quý có biết không?”
“Có, dì và chú Tân Nhâm Thành là những người đầu tiên biết chuyện mẹ em bị bắt cóc, họ là chị em ruột thịt, vậy nên dì không thể có khả năng chỉ đứng bên cạnh mà nhìn. Không chỉ có Quý Khiêm, mà cả anh họ Quý Cảnh An cũng hỗ trợ vụ án này.”
“Nếu nhà họ Quý đã ra tay, thì tỷ lệ thắng của anh cũng lớn hơn một chút, anh sẽ cứu mẹ ra ngoài cho dù tốn kém bao nhiêu đi chăng nữa cũng được.”
“Ừ, phải tự bảo vệ mình cho tốt, đừng để em và các con phải lo lắng cho anh nhé.”
Cô ôm lấy anh, vùi đầu vào vòng ngực rộng lớn ấy, lắng nghe từng nhịp âm thanh mạnh mẽ của trái tim, chỉ cảm thấy có chút buồn ngủ, lập tức tiến vào mộng đẹp.
Cố Thành Trung vuốt v e mái tóc mềm mượt của cô, trong lòng trào dâng cảm giác đau lòng.
Cũng may lần này đi ra ngoài chỉ mất một ngày một đêm, nếu trì hoãn thêm vài ngày nữa, anh cũng không thể tưởng tượng được cô gái nhỏ này sẽ lăn lộn mình đến mức nào nữa.
Cô muốn giúp đỡ, muốn góp chút sức lực nhưng không thể làm được gì nên tự trách bản thân mình bất lực, trong lòng lại ray rứt không yên.
Gố tình hành hạ chính mình để bản thân không còn thời gian nghĩ tới mọi việc, không dám dừng lại, ngay cả việc nằm mơ cũng thật kinh khủng đối với cô.
Trông thấy người khác vất vả từ xa đến giúp, bản thân lại bất lực chỉ biết ở nhà không làm được gì.
Cô thực sự không biết rằng bằng cách tự bảo vệ mình, cô đã làm cho anh tràn đầy niêm tin và sức lực.
Bởi cô chính là động lực sống của anh, thậm chí anh đã từng nghĩ đến việc nếu Hứa Trúc Linh gặp tai nạn gì, anh nhất định sẽ đi theo cô, chuyện con cái hay gì khác anh không hề nghĩ đến.
Anh không có gì phải lo lắng cả, cha mẹ đã có anh hai, Phó Thiết Ảnh và Phó Thanh Viên chăm sóc.
Những gì bọn họ mất đi chỉ là một đứa con trai, mà với anh việc mất đi Hứa Trúc Linh tương đương với việc mất đi gia đình của mình.
Anh không thể chịu đựng được.
Mấy đứa nhỏ chắc chắn sẽ được bọn họ chăm sóc thật tốt, chỉ riêng cô hay sợ ma, sợ bóng tối, một mình làm sao dám đi qua cầu Nại Hà đây.
Vậy nên, cô đi đâu, anh liền đi theo đến đó.
Cô ở đâu, nhà liền ở đấy.
Cô không loạn, anh cũng không loạn “Trúc Linh, anh yêu em”
Giọng Cố Thành Trung khàn khàn trâm thấp vang lên bên tai Hứa Trúc Linh thật lâu.
Đêm nay, anh ngủ vô cùng an ổn, gắt gao ôm chặt lấy cô, lòng tràn đầy hạnh phúc.
Ngày hôm sau, Hứa Trúc Linh ngủ rất sâu, bởi vì tối hôm qua ngủ quá muộn nên khoảng mười một giờ trưa cô mới tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra liền phát hiện Cố Thành Trung không có ở bên, trong lòng lập tức hoảng sợ, vội vàng tìm kiếm.
Khi Cố Thành Trung từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy cô đang hoảng sợ, anh lập tức bước tới.
“Anh không đi đâu hết, chỉ cùng các con chuẩn bị bữa trưa cho em thôi.
Sáng nay em còn chưa ăn gì cả, uống chút sữa nóng cho ấm bụng đã, nếu không bụng sẽ rất khó chịu”
“Mẹ ơi, nhìn xem bố về rồi này.”