TỔNG TÀI BÁ ĐẠO YÊU PHẢI EM


Tan làm muộn nên đã qua giờ cao điểm, đường cũng coi như thông thoáng, Tô Vũ Đồng gặp ông nội sốt sắng đến mức không ăn cơm, trực tiếp bắt xe đến nhà họ Tô.

Vì trước đó Tô Thành Kiệt đã dặn trước người làm, nên Tô Vũ Đồng vào nhà họ Tô không phải chịu sự ngăn cản, rất thuận lợi tiến vào phòng khách.

Lúc này trong phòng khách ngoài người làm ra chỉ có hai người Tô Thành Kiệt và Lâm Yên Nhiên, còn có một con Poodle đáng yêu.

Thấy Tô Vũ Đồng đến, Poodle nhảy đến trước mặt cô, quẫy đuôi với cô.

Tô Thành Kiệt đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười giả tạo nói:
-Vũ Đồng à, ăn cơm tối chưa?
So với ông, Lâm Yên Nhiên thành thật hơn nhiều, nghiêm mặt, mắt đầy nghiêm nghị.

Tô Vũ Đồng biết sự xuất hiện của mình không được người nhà này chào đón, nếu không phải vì gặp ông nội, cô mãi cũng không muốn đặt chân vào cánh cửa này.

Cô lạnh lùng đáp lại Tô Thành Kiệt một nụ cười giả tạo hơn, hỏi:
-Sếp Tô, ông nội tôi đâu?
Thấy bộ mặt nhiệt tình của mình dán lên người Tô Vũ Đồng, mà cô vẫn lạnh nhạt với mình như vậy, gương mặt Tô Thành Kiệt có chút không giữ nổi, nhưng trong lòng vì sợ hãi Mộ Diệc Thần, cho nên nhẫn nhịn không dám giáo huấn Tô Vũ Đồng, nói:
-Ở trong phòng đó, hộ lý đang xoa bóp giúp ông.

Nghe thấy ông nói vậy, Tô Vũ Đồng gật đầu, nói:
-Mượn phòng bếp của ông dùng chút.


Những đồ ăn vặt cô mua đều nguội rồi, phải hâm nóng lại mới có thể cho ông nội ăn.

Tô Thành Kiệt cũng không biết Tô Vũ Đồng muốn làm gì, nghe thấy cô muốn dùng phòng bếp, liền nói với người giúp việc bên cạnh:
-Đưa cô ấy đến phòng bếp.

Tô Vũ Đồng từ nhỏ đã lớn lên trong căn nhà này, chỗ ở nhiều nhất chính là phòng bếp, đâu có cần người dẫn cô đi, Tô Thành Kiệt rõ ràng là không yên tâm về cô.

Nghĩ đến đây nụ cười của cô có chút thâm sâu, rất khách sáo nói:
-Cảm ơn!
Tô Thành Kiệt bị lời nói xa lạ này của cô làm sặc, mới nhận ra vừa rồi mình đã gạt cô ra, gương mặt già phút chốc có chút không tự nhiên.

Tô Vũ Đồng không để ý đến ông nữa, cùng người làm đi vào bếp, dùng lo vi sống hâm nóng lại thức ăn, sau đó tự mình đi lên tầng 2.

Lâm Yên Nhiên thấy cô đi lại tự nhiên, hoàn toàn nhìn mà chủ như bà ta như thứ tàng hình, ngọn lửa kiềm nén trong lòng lập tức bùng lên, cũng không màng đến lời dặn dò của Tô Thành Kiệt lúc trước nói với bà ta không được chọc vào Tô Vũ Đồng.

Xoa con Poodle cạnh chân, bà ta chua ngoa nói sau lưng Tô Vũ Đồng:
-Đến nhà người khác, ngay cả lễ phép đơn giản nhất cũng không biết, thật là thứ vô giáo dục, chó còn hiểu chuyện hơn cô!
Tô Vũ Đồng biết lời này của Lâm Yên Nhiên nói để cô nghe, chầm chậm quay người lại, cười lạnh công kích đáp:
-Nếu tôi nhớ không lầm, bố tôi là con trai thứ hai của nhà này.

Trong nhà này có một nửa thuộc về ông ấy, bà có giáo dục như vậy luôn miệng nói nhà người ta nhà người ta, sẽ làm tôi nghi ngờ bà muốn mặt dày nuốt trọn tất cả sản nghiệp nhà họ Tô đấy! Chó còn có tình người hơn bà!
Lâm Yên Nhiên hoàn toàn không ngờ đến, Tô Vũ Đồng lại có thể đối xử với bà ta như vậy trước mặt Tô Thành Kiệt, sắc mặt phút chốc liền khó coi, tức đến mức run tay, nhìn sang Tô Thành Kiệt nói:
-Nhà họ Tô các ông không phải lấy hiếu làm gốc à? Ông xem nó không có lớn bé gì cả!
Con bé thấp hèn này lại nói bà ta không bằng một con chó.

Thật tức chết bà ta mà.

Tô Thành Kiệt cũng cảm thấy Tô Vũ Đồng nói vậy có chút quá đáng, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

Ông trước giờ chưa từng nghĩ sẽ nuốt trọn toàn bộ sản nghiệp nhà họ Tô, ông chỉ muốn thay em trai tạm thời quản lý, vừa định trưng ra dáng vẻ của bác trai trong nhà, liền nghe thấy Tô Vũ Đồng nói:
-Sếp Tô, chi phiếu của tôi ông chuẩn bị xong chưa?
Câu nói này, giống như một cái búa, phút chốc đập vỡ hoàn toàn dáng vẻ người lớn gì đó của ông, nhắc nhở ông đừng hành động thiếu suy nghĩ, cô là người có Mộ Diệc Thần chống lưng cho.

Giải quyết tận gốc rồi, lửa sẽ không bùng lên nữa, Tô Thành Kiệt chép miệng nói:
-Đã chuẩn bị xong rồi, cô lát nữa xuống lấy đi.

Thấy Tô Thành Kiệt lại không giáo huấn gì Tô Vũ Đồng, còn thoải mái đưa cô chi phiếu, Lâm Yên Nhiên lập tức diễn màn một khóc hai làm loạn ba đồi sống đòi chết:
-Ai da, tôi không sống nữa!
Tô Vũ Đồng cười, thèm vào mà để ý đến chuyện bà ta có thực sự muốn chết không, quay người bê đồ đi thẳng lên tầng, vứt cảnh hỗn loạn cho một mình Tô Thành Kiệt.


Đẩy cửa phòng ông nội, vẫn quen thuộc như vậy, duy chỉ có một điều không giống là trong này mùi thuốc nồng nặc hơn, đáy mắt hơi ướt, cô nhìn ông nội đang nằm trên giường được hộ lý xoa bóp cho.

Ông nội Tô tuy không thể cử động chân, nhưng khả năng cảm nhận của ông vẫn rất nhanh nhạy, ngửi thấy mùi đậu phụ thối lâu rồi không thấy, ông lập tức cựa người muốn quay đầu qua.

Hộ lý chăm sóc ông lâu rồi, vừa nhìn liền hiểu ý ông, lập tức dừng động tác xoa bóp lại đỡ ông ngồi dậy.

Sau khi ngồi thẳng lên, ông liền nhìn thấy Tô Vũ Đồng mắt giàn giụa nước, cả người xúc động run rẩy, miệng lại không thể kêu lên tiếng nào.

-Ông nội!
Tô Vũ Đồng không kiềm được thêm nữa, đặt đồ ăn lên bàn bên cạnh, xông đến trước mặt ông “Phịch!” một tiếng, quỳ xuống đất.

Cô có lỗi với ông nội, vốn muốn ôm lấy ông, nhưng lại cảm thấy không đủ để thể hiện những gì cô đã nợ ông.

-Ư! a!
Ông nội Tô thấy hành động của Tô Vũ Đồng, trong đôi mắt lậu tức chảy vài giọt nước mắt, dùng hết sức mình kêu lên hai tiếng.

Ông muốn nói với Tô Vũ Đồng rằng con mau đứng lên, nhưng lại nói không ra.

Hộ lý thấy vậy, vội vã nói với Tô Vũ Đồng:
-Cô gái, cô mau dậy đi, ông cụ không thể quá xúc động.

Nghe lời của hộ lý, Tô vũ Đồng vội vàng đứng dậy, mang theo nước mắt nắm lấy tay ông nội Tô:
-Ông nội, con mang đậu phụ thối mà ông thích ăn nhất đến rồi, còn có chút đồ ăn vặt.

Ông nội Tô không ngờ những năm còn sống vẫn có thể nhìn thấy đứa cháu gái mà mình thích nhất, chớp mắt một cái.

Ông muốn nói với cô, chỉ cần cô quay về là tốt rồi.

Hộ lý tưởng ông nội Tô muốn ăn đậu phụ thối, vội vàng bảo Tô Vũ Đồng:

-Cô gái không được đâu, tình trạng của chủ tịch không thể ăn đậu phụ tối, chỉ có thể ăn thức ăn lỏng dễ tiêu hóa, ăn đồ phải nhai kỹ, ông ấy sẽ bị nghẹn.

Tô Vũ Đồng nghe thấy ông nội chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, mặt đầy đau thương, tự trách nói:
-Đều tại con, đều là tại con.

Ông nôi nếu không vì bảo vệ cô, cũng sẽ không đến nỗi bị ngã xuống tầng thành ra như này.

Nếu có thể cô thật hy vọng người ngã xuống là cô!
Để cô thay ông nội chịu những khổ sở này, chịu những sự trừng phạt này.

Ông nội Tô thấy Tô Vũ Đồng tự trách, lập tức đau lòng bắt đầu chớp mắt, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Con à, con cũng là người bị hại, cái này sao có thể là lỗi của con được!
Người đi hại người khác là Lâm Yên Nhiên và Tô Vũ Nồng mà!
Sau khi ông ngã xuống tầng chỉ là mấy máu quá nhiều rơi vào hôn mê, trúng gió là bị mẹ con Lâm Yên Nhiên làm cho tức giận.

Thấy ông cụ lại xúc động, hộ lý lập tức quan tâm nói với ông:
-Chủ tịch, huyết áp của ông gần đây hơi cao, tuyệt đối phải khống chế cảm xúc mình, nếu chảy máu não thì phiền phức đấy ạ.

Tô Vũ Đồng nghe hộ lý nói nghiêm trọng như vậy, không dám làm ông nội xúc động, nhanh chóng gạt đi nước mắt của mình, mỉm cười nói:
-Ông nội, nếu đã không thể ăn đậu phụ thối, vậy chúng ta uống chút cháo sữa dừa nhé?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi