TỔNG TÀI BÁ ĐẠO YÊU PHẢI EM


Mỡ đã dâng đến tận miệng, tôi tuyệt đối không để anh bay mất đâu! Chỉ cần Mộ Diệc Thần ở lại, cô ta chắc chắn sẽ có cách đưa anh vào phòng.
Đối với sự níu kéo của cô ta, Mộ Diệc Thần chẳng hề có chút hứng thú, trên gương mặt cao ngạo không để lộ chút biểu cảm, vẫn giọng nói lạnh lùng ấy: “Tôi còn có việc.”
Nói xong, không do dự tới cảm nhận của Tô Vũ Nồng, kéo Tô Vũ Đồng ra khỏi buổi dạ tiệc, Tiểu Dương cùng với vệ sĩ thấy vậy liền đi trước mở đường.
Bị bỏ lại một mình, Tô Vũ Nồng cảm thấy gương mặt đã đỏ bừng lên, nóng ran.

Do được Lâm Yên Nhiên chiều chuộng quá mức nên từ nhỏ Tô Vũ Nồng đã tự cho mình quyền hơn người.

Kể từ lúc hôn ước của cô và Mộ Diệc Thần được đặt ra thì tính khí đó của cô ta lại càng đạt đến đỉnh điểm.

Giới mỹ nhân của Giang Thanh từ lâu đã không ưa cô ta, hôm nay cũng góp mặt ở đây vài người, nhìn thấy cô bị bỏ rơi như vậy trong lòng họ không thể không vui.

Tuy rằng họ không mở miệng nói ra nhưng chỉ cần dùng ánh nhìn ấy, thì đối với cô ta, đó đã là một cái tát rất đau vào mặt rồi.
Tô Vũ Nồng tự nhận mình là một vì sao tỏa sáng, từ trước tới nay chưa bao giờ phải mất mặt thì làm sao lại có thể biết được mùi vị tủi thân là thế nào.

Hai tay cô ta nắm chặt lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

Tô Vũ Đồng, kẻ đê tiện, tôi nhất định sẽ không tha cho cô!
Tô Vũ Đồng đổ lỗi cho tất cả mọi chuyện hôm nay lên người Tô Vũ Đồng, nhìn theo bóng lưng cô, nước mắt như chực chờ chuẩn bị rơi xuống.


Phía bên kia, Mộ Diệc Thần hoàn toàn không thuận theo ý của Tô Vũ Đồng, nắm chặt tay cô kéo đi.
Tô Vũ Đồng ghét nhất là sự cưỡng chế, ép buộc này của anh, trong lòng cô chỉ muốn chống đối lại với anh.

Nhưng sau vài lần giằng co cô vẫn không thể thoát khỏi tay anh, cuối cùng chỉ có thể tức giận mà nhẫn nhịn lại.

Cho đến khi rời khỏi buổi tiệc cô cũng không hề chú ý tới ở góc bày rượu có một người đàn ông tướng mạo khôi ngô, đang đầy hưng phấn nhìn theo bóng hình rời xa của cô.
“Tổng giám đốc Cố, đã lâu không gặp, không ngờ hôm nay anh lại tới đây.”
Cổ đông của tập đoàn Tô Thị- tổng giám đốc Trình, phát hiện ra ở Cố Triều Tịch đang đứng ở góc bày sâm-panh, ngay lập tức mang nhấc ly tới bắt chuyện.

Cố Triều Tịch khẽ cười, cũng theo đó mà nâng ly cạn nhẹ, cười nói:
“Tuy tôi với nhà họ Lý không vui vẻ, nhưng dù sao cũng là người trong thương trường, đối với những buổi tiệc như này thì khó có thể vắng mặt.

Đối với lão chủ tịch nhà họ Tô, tôi cũng nên bày tỏ chút lòng thành kính.”
“Tổng giám đốc Cố quả là anh minh, nào, xin mời anh một ly.”
tổng giám đốc Trình nhiệt tình một hơi đã uống cạn ly, còn Cố Triều Tịch dường như chỉ nhấp môi lấy lệ.

Được chủ tịch tập đoàn Đại Phong uống rượu cùng, tuy chỉ là một ngụm nhỏ nhưng tổng giám đốc Trình cũng đã tự cảm thấy bản thân vô cùng vinh hạnh rồi, nụ cười không ngừng rơi trên miệng.

Trong cuộc trò chuyện, Cố Triều Tịch chỉ cần khéo léo hỏi vài câu là đã nắm được mọi thông tin về Tô Vũ Đồng, đạt được mục đích, không chờ đến khi buổi tiệc bắt đầu mà nhanh chóng rời đi.
Tô Vũ Đồng bị Mộ Diệc Thần kéo vào trong thang máy xong, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, dùng cách tay còn lại hất mạnh tay anh ra khỏi người cô, do quá kích động nên đã làm xước da anh.
Tiểu Dương cùng với hai vệ sĩ đứng bên cạnh bị hành động của cô làm cho giật mình, nhìn cánh tay của ông chủ hằn lên vết cào, cảm thấy xót xa thay.

Từ trước tới nay họ chưa hề thấy ai dám làm như vậy với anh, Tô Vũ Đồng chẳng lẽ điên rồi sao? Ông chủ đối xử với cô tốt như vậy, trước mặt rất nhiều người máu mặt một chút thể diện cũng không giữ cho Tô đại tiểu thư, thấy cô đáng thương liền đưa cô rời đi.
Mộ Diệc Thần không biết đang chau mày nhìn Tô Vũ Đồng điều gì, lạnh lùng buông một câu: “Tầng tiếp theo, đi ra.”
Tiểu Dương nghe xong lời nói của Mộ Diệc Thần, không dám chậm chễ, liền nhanh tay ấn vào nút mở cửa thang máy.

Hai giây sau cánh cửa được mở ra, Tô Vũ Đồng không chút chần chừ, nhấc chân đi ra, nhưng lại bị tay của Mộ Diệc Thần giữ lại, chỉ nghe thấy anh trầm giọng nói với ba người Tiểu Dương hai chữ: “Không hiểu?”
Hai chữ này như làm đóng băng lại ba người bọn họ, lúc này mới kịp hiểu ra ý của ông chủ.

Biết được ai là người cần phải đi, họ nhanh chóng đi ra ngoài thang máy.

Mộ Diệc Thần nhanh như chớp ấn ngay vào nút đóng cửa thang máy, cứ thế ấn vào khu vực VIP tầng 25.
Khu vực độc quyền này càng khiến cho Tô Vũ Đồng cảm thấy nghẹn thở, cánh tay cô cố gắng vùng vẫy mạnh hơn.

Nhưng hoàn toàn vô ích, anh giữ cô càng chặt, mạnh đến mức vết cào lúc nãy mà cô lỡ dành cho anh như sắp rỉ máu ra.


Thấy vậy, Tô Vũ Đồng ngừng ngọ nguậy, tức giận nhìn về phía anh.

Người đàn ông này điên rồi sao? Như vậy rồi vẫn không chịu buông tay ư? Mộ Diệc Thần nhìn thấy cô nổi giận như vậy, sắc mặt lạnh lùng đối diện với cô.
Cả hai người nhanh chóng được đưa tới tầng 25, cánh cửa thang máy vừa được mở ra, Mộ Diệc Thần không chần chừ thêm mà đẩy nhanh Tô Vũ Đồng vào trong một khu phòng đặc biệt của tổng thống.
“Ruỳnh!” một tiếng, anh đóng mạnh cửa ra vào, sau đó hướng thẳng về phía cô, toàn thân như bốc lửa.

Từ trước tới nay chưa có bất cứ ai dám trêu chọc hay động tới anh, vậy mà ngày hôm nay Tô Vũ Đồng lại to gan dám làm vậy.
Hành động đóng cửa cũng như ánh nhìn lạnh như băng được tỏa ra từ trong đôi mắt nâu sâu thẳm của anh khiến Tô Vũ Đồng không khỏi sợ hãi.

Nỗi sợ mà cô đã cố giấu đi từ năm năm trước nay lại ùa trở về, sự tức giận ban nãy nay đã mất đi, chỉ còn lại nỗi lo thấp thỏm trong lòng.

Cô cảnh giác lùi về phía sau, im bặt không dám phát ra tiếng nào.
Ngũ quan của Mộ Diệc Thần vô cùng hoàn hảo, cổ áo của anh phanh ra khiến người đối diện bị mê hoặc.

Nhưng Tô Vũ Đồng giờ đây đã chẳng còn chút tâm trí gì để quan tâm về điều đó, cô tự cảm nhận được nhịp tim đang đập rất nhanh, tựa như sắp bay ra khỏi lồng ngực cô vậy.

Lấy hết can đảm cô hét lên:
“Anh muốn làm gì tôi!”
Buổi tối hôm đó của năm năm về trước, người đàn ông này đã điên cuồng đến thế nào vẫn in rõ trong tâm trí cô.


Mới chỉ vài hôm trước anh còn cưỡng hôn cô, hôm nay anh lại làm như vậy với cô, cô không thể không sợ hãi.

Lúc nãy cô đã được thử qua sức lực của anh, cô hoàn toàn không thể phản kháng lại.
“Cô nói xem?”
Mộ Diệc Thần trầm giọng nói một câu, rồi tiến thêm hai bước về phía cô.

Không phải cô rất hung hãn sao,bây giờ lại trở nên lo sợ đến vậy? Người phụ nữ đáng chết, cô quả nhiên còn dám cao anh, cô là mèo sao?
Nhìn thấy Mộ Diệc Thần đang ngày càng tiến gần về phía mình, Tô Vũ Đồng cảm thấy như phía dưới chân dường như đã không còn nghe theo lời cô nữa, hai chân cô như cắm chặt vào sàn nhà không chút dịch chuyển.
Mộ Diệc Thần nhìn thấy Tô Vũ Đồng căng thẳng như vậy, ánh mắt anh để lộ ra một tia giễu cợt, khóe môi anh cong lên, anh nói:
“Mục đích tiếp cận tôi chẳng phải là để làm người phụ nữ của tôi hay sao? Bây giờ tôi đang cho cô cơ hội được lấy lòng tôi rồi đó.”
Nghe xong lời anh, trong lòng Tô Vũ Đồng vô cùng buồn bã.

Cuối cùng cô cũng đã hiểu được lý do tại sao từ trước tới nay anh lại ghét cô đến vậy, chuyện gì cũng đổ lên đầu cô.

Hóa ra anh đã hiểu nhầm rằng cô có ý đồ với anh.

Cô sợ anh đến chết đi được, sao còn dám có ý gì với anh đây!
Bỏ qua vậy, vì tìm lại con, cô vẫn nên giải thích một lần với anh là tốt nhất, sau đó cô kìm lại nỗi lo lắng vẫn đang trực cháy trong lòng, mở to đôi mắt đối diện với Mộ Diệc Thần mà nói:
“Tổng giám đốc Mộ, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm tôi rồi, tôi không hề có chút hứng thú nào với anh cả.”
Ánh mắt châm biếm trước đó của Mộ Diệc Thần ngay sau đó liền biến mất, thay vào đó là màn sương u lạnh!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi