TỔNG TÀI BÁ ĐẠO YÊU PHẢI EM


Chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, so với những ấm ức Tô Vũ Đồng phải chịu đựng trước kia, quả thực không đáng nhắc đến, tối qua bọn họ đập điên cuồng bao nhiêu, thì chứng minh Tô Vũ Nồng giận dữ bấy nhiêu.

Tô Vũ Đồng thấy Trần Nghiên Nghiên lại có thể cười như vậy, liền cảm thấy cô thật rộng lượng, trong mắt bộc lộ ra chút lo âu, nói với cô: “Nghiên Nghiên, vì suy xét đến sự an toàn, hay là cậu chuyển đến nhà chú cậu ở mấy ngày đi.


Tô Vũ Nồng vì bản thân cô ta điều gì cũng có thể làm ra được, cô ta chưa trút được giận, sẽ không ngừng lại!
Nhỡ cô ta quay lại thì phải làm sao?
“Vũ Đồng, câu không cần lo cho mình, tối qua là không kịp phòng bị nên mới khiến bọn chúng ra tay được, tí nữa mình đi mua gậy kích điện và bình xít hơi cay, sau đó tìm người đến lắp hai cái cửa chống trộm và một thiết bị báo cảnh sát, mình xem bọn chúng còn dám đến không!” Trần Nghiên Nghiên mặt không chút sợ hãi nói.

Cô cũng không làm gì sai, tại sao phải trốn.

Cô muốn kiên quyết chiến đấu với người phụ nữ xấu xa như Tô Vũ Nồng đến cùng.

Thấy cô không muốn chuyển đi, còn tỏ ra muốn chiến đấu, sựu lo lắng trong mắt Tô Vũ Đồng càng sâu hơn, lay lay vai cô: “Nghiên Nghiên, để mình không phải lo lắng, cậu chuyển về nhà chú cậu đi, xin cậu đấy!”
Tô Vũ Nồng và mẹ cô ta vốn không phải là người, mức độ cay độc thực sự khủng khiếp.

Nếu Nghiên Nghiên xảy ra chuyện gì, cô nhất định sẽ hận bản thân đến chết mất.

Năm năm trước cô liên lụy đến ông nội, không muốn lại liên lụy đến Nghiên Nghiên làm cô có chuyện.

Nhìn thấy dáng vẻ của Tô Vũ Đồng, Trần Nghiên Nghiên cuối cùng không chống lại được cô, gật đầu nói: “Được rồi được rồi, mình đi!”

Thấy cô đồng ý, Tô Vũ Đồng cười: “Vậy đợi ngày không bằng gặp ngày, bây giờ mình sẽ giúp cậu thu dọn đồ đạc.


Cô một giây cũng không muốn để Nghiên Nghiên gặp nguy hiểm.

Trần Nghiên Nghiên thấy cô vội vàng như vậy, nói: “Được thôi, được thôi, thu đi thu đi.


Để cô có thể yên tâm ở nhà họ Mộ chăm sóc Niên Niên, vậy bản thân chuyển tạm đến nhà chú, vừa hay có thể ở cùng chú.

Động tác của Tô Vũ Đồng rất nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã giúp Trần Nghiên Nghiên thu dọc xong đồ rồi, dùng ứng dụng gọi cho cô một chiếc taxi.

Sau khi tiễn Nghiên Nghiên xong, cô lại trở về phòng trọ, nhìn đống đồ lổn ngổn dưới đất bất lực lắc đầu, đây dù sao cũng là nhà của Nghiên Nghiên, không thể để bừa bộn như vậy.

Cô đi đến tủ cất đồ, lấy chổi bắt đầu quét.

Sau khi lau dọn sạch sẽ, cô thu xếp mấy bộ quần áo của mình, xách chiếc vali đơn giản rời khỏi phòng.

Khi cô vừa đi đến cửa, liền bị Tô Vũ Nồng và mấy người đàn ông đứng chặn giữa đường.

Sự căm hận trong ánh mắt Tô Vũ Nồng càng sâu, trên mặt mang nụ cười rõ rệt, không mấy thiện cảm hỏi một câu: “Tô Vũ Đồng, cô muốn đi đâu vậy?”

Tô Vũ Đồng đã đoán rằng Tô Vũ Nồng sẽ đến, chỉ là không ngờ cô ta đến nhanh vậy, lạnh lùng nhìn cô ta, đáp: “Đương nhiên là đến nhà họ Mộ!”
Hôm qua cô ta sai người đối xử như vậy với Nghiên Nghiên, cô tất nhiên phải để cô ta ăn cục tức này, lấy nhà họ Mộ để chọc điên cô ta.

Nghe thấy câu trả lời của cô, sự căm hận trong mắt Tô Vũ Nồng lập tức biến thành sự ghanh ghét sâu sắc, chửi Tô Vũ Đồng: “Ngày nào cũng ở lì nhà đàn ông, con bé rẻ rách như mày cũng thật lẳng lơ đấy!”
Nghe lời sỉ nhục của Tô Vũ Nồng, đáy mắt Tô Vũ Đồng lộ ra vài phần chế giễu, đáp: “Cô là người xinh đẹp nhất Giang Thành, con gái nhà họ Tô cao quý tao nhã, nhưng Mộ Diệc Thần lại tự nguyện chọn con rẻ rách như tôi đây, cũng không thèm đến cô!”
“Cô!.


Tô Vũ Nồng bị Tô Vũ Đồng hạ thấp không đáng một xu, nói với bốn người đàn ông phía sau: “Lột sạch quần áo trên người con rẻ rách này cho tôi, trói chân tay lại vứt ra ngoài đường lớn! Không phải cô ta muốn quyến rũ đàn ông sao? Khu gần đây có rất nhiền bọn đàn ông lang thang, chúng ta giúp cô ta đi!”
Đắc ý cái gì, hung hăng cái gì!
Cô ta muốn xem xem, bị người khác làm nhục, nhà họ Mộ còn cần cô ta không!
“Vâng, thưa cô.


Bốn người đàn ông kia đồng thanh đáp, sau đó không mấy thiện cảm tiến về phía Tô Vũ Đồng.

Tô Vũ Đồng không ngờ tới Tô Vũ Nồng lại độc ác như vậy, muốn dùng cách này để hủy hoại cô.

Cô tuyệt đối sẽ không buông tay chịu trói!
Cô lập tức lấy vali trong tay đập bốn người đàn ông kia, quay người xông vào phòng bếp.


Bốn người đàn ông tưởng cô muốn bỏ chạy, nhanh chóng đuổi theo.

Đến cửa phòng bếp, bọn họ thấy trong tay Tô Vũ Đồng cầm một con dao thái thức ăn, chĩa thẳng vào bọn họ, ánh mắt lạnh lẽo như băng: “Các anh tiến lên một bước, thử xem!”
Sự trong trắng của cô tuyệt đối sẽ không thể để Tô Vũ Nồng tính kế, hôm nay nếu bọn họ nỏ đi thì tối, nếu ép cô, vậy thì bọn họ không chết, thì cô cũng tự sát!
Khí thế của Tô Vũ Đồng rất đáng sợ, đôi mắt trong veo ngập tràn những mảnh băng.

Bốn người đàn ông bị cô dọa như vậy, đều có chút chột dạ, dù sao thì số tiền người thuê bọn họ trả cũng không đủ để bọn họ phải bạt mạng như thế, vậy là đều quay người nhìn Tô Vũ Nồng.

Tô Vũ Nồng thấy bọn họ chần chừ vậy, rất tức tối, đưa tay vào túi xách lấy ra tấm thẻ ngân hàng, nói: “Trong đây có ba tỉ, mật khẩu là 112233 làm theo tôi nói, tất cả chỗ tiền này là của các anh!”
Có thưởng ắt có người làm, đây là đạo lí từ ngàn đời nay rồi, cô ta không tin bọn họ sẽ không bị lung lay.

Quả nhiên, bốn người đàn ông nghe thấy ba tỉ, mắt lập tức sáng lên, tất cả đều xông về phía Tô Vũ Đồng.

Tô Vũ Đồng thấy khó mà thoát được, nắm chặt lấy cán dao, cắn răng vung về phía bọn họ.

Một dao này của cô, cứa lên vau một người đàn ông, người đàn ông đó đau đớn nằm lăn xuống đất, gào khóc thảm thiết.

Ba người còn lại hoàn toàn không màng sự sống chết của anh ta, nhân cơ hội đó bắt lất Tô Vũ Đồng, bắt đầu xé chiếc váy của cô.

Tô Vũ Đồng tức tối bị mấy người đàn ông này chạm vào, cô không muốn chịu nhụn, cắn môi nghiến răng nói với Tô Vũ Nồng: “Tô Vũ Nồng, tôi có làm ma cũng không tha cho cô!”
Nói xong, cô liền cắn mạnh vào đầu lưỡi mình, máu tươi lập tức từ khóe miệng cô ứa ra, nhuốm đỏ cả gương mặt cô và sàn nhà trắng.

Chính vào thời khắc nguy cấp này, Mộ Diệc Thần dẫn Tiểu Dương và vệ sĩ tiến vào.


Khi anh nhìn thấy váy của Tô Vũ Đồng bị xé nát, miệng không ngừng chảy máu, chỉ cảm thấy một cơn giận dữ bốc lên đến đỉnh đầu, cả người không thể kiểm soát, nhảy lên, đá một cước vào lũ đàn ông đang xé váy của Tô Vũ Đồng kia.

Đám vệ sĩ thấy ông chủ mình động tay, lập tức xông đến.

Có thể đi theo Mộ Diệc Thần đều là người lão luyện, chưa đầy mười giây bọn đàn ông ức hiếp Tô Vũ Đồng kia đều bị đánh cho mặt mũi bầm dập, chân tay rụng rời bốn người ngã chỏng vó dưới nền đất, không thể động đậy.

Tô Vũ Đồng vì mất máu quá nhiều, đầu vô cùng choáng váng, thấy Mộ Diệc Thần dẫn người đến cứu cô, cô liền muốn đứng lên, nhưng lại không làm cách nào bò dậy được.

Mộ Diệc Thần thấy dáng vẻ yếu ớt của cô, lập tức đi đến đỡ cô, ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện ra trong mắt anh giờ đây ngập tràn sự lo lắng.

Tô Vũ Đồng dựa lên bờ vai Mộ Diệc Thần nhìn vào mắt anh, lại có chút ngẩn ngơ.

Cô cảm thấy mình chắc chắn là bị mất máu quá nhiều nên xuất hiện ảo giác, tại sao cô có thể nhìn ra sự lo lắng trong mắt người lạnh lùng như Mộ Diệc Thần được.

Thật buồn cười!
Người vô tình như vậy, hung dữ với cả con trai mình, sao có thể lo lắng cho một người dưng như cô.

Trên mặt Tô Vũ Đồng hiện ra một nét tự giễu bản thân.

Cười cười, ánh mắt cô bắt đầu mờ dần, không thể trụ được ngã vào lòng Mộ Diệc Thần.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi