TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

Từ sau khi Hàn Nhất Nhất sảy thai, cảm tình giữa Hàn Nhất Nhất và Hạ Thiên Triệu tựa hồ chuyển sang giai đoạn ăn ý hòa hợp, tình cảnh hai người hỗ trợ "công kích nhau" dần dần giảm hẳn.

Thời gian này, hắn sẽ về nhà với cô, ôm cô ngủ, cái gì cũng không làm.

Làm cho Hàn Nhất Nhất có chút bất ngờ chính là hắn lúc rảnh rỗi hay bận rộn, chỉ nói những câu ngắn gọn, nội dung luôn ngắn làm cho Hàn Nhất Nhất không nói được gì.

"Ăn cơm."

"Đi."

"Uống canh."

"Muốn."

Nhìn chung hơn mười câu ngắn gọn, không có một câu nào nhiều hơn hai chữ, chỉ là trong lòng lại có một loại ngọt ngào khó hiểu, Hàn Nhất Nhất cũng sẽ trả lời giống như vậy.

"Ừ ăn."

"Ừ đi."

"Đang uống."

"Đồng ý."

Sau khi đứa bé mất được 21 ngày, bốn ngày trước Hạ Thiên Triệu lại đi Châu Âu, thời điểm hắn đi Châu Âu, Hàn Nhất Nhất đi làm lại.

Nửa đêm mơ mơ màng màng, một cảm giác ngứa ngáy rậm rạp ập đến, Hàn Nhất Nhất trở mình một cái, mà cảm giác ngứa ngáy cũng không vì cô trở mình mà biến mất.

"Tiểu Bạch, ngoan, mẹ buồn ngủ!" Trong cơn buồn ngủ, cô một tay đẩy thứ gây ngứa ra, cô nghĩ đến tiểu Bạch buổi tối khó ngủ lại làm phiền cô.

Dường như yên ổn một chút, Hàn Nhất Nhất lại cuộn người lại, mỉm cười, mà nửa bộ ngực sữa lộ ra bên ngoài, trắng như trứng gà chêu người nhịn không được nhẹ nhàng tiến lại gần.

Hạ Thiên Triệu tựa đầu chôn ở giữa bộ ngực sữa của cô, nhẹ nhàng mà cảm nhận hương vị mà hắn nhớ mấy hôm nay.

Hương thơm xung quanh hắn làm cho hắn thở không nối, thân dưới sớm đã căng trướng đau nhức, không thể khống chế được nữa mà hôn điên cuồng.

"Tiểu Bạch, đừng làm phiền mẹ, đừng lộn xộn!" Tay cô bản năng bắt Tiểu Bạch.

Trong lòng Hạ Thiên Triệu mừng thầm, cô ngây thơ làm cho tim hắn đập càng nhanh, càng thêm muốn tìm lấy càng nhiều

Hắn một tay xoa nơi mềm mại của cô, thuần thục mà rất nhanh cởi quần áo cô xuống, làn da cô nhẵn bóng mịn màng, làm cho hắn không nỡ rời đi.

"Đừng. . . Đừng lộn xộn. . . !" Thân thể cô như nhũn ra, mềm mại có chút không muốn mở mắt.

Cô tùy tiện quơ tay, đụng đến đầu Hạ Thiên Triệu, mái tóc dày làm cho cô dường như hơi tỉnh lại.

Cô hé mắt ra, lại nhắm mắt lại, đột nhiên hơi thở phả vào mặt, giống như cơn gió biển mạnh mẽ thổi đến. Hương vị quen thuộc này làm cho cô mê luyến lại một lần nữa tan chảy.

"Anh đã trở về!" Thân thể hắn đè lên cô, thì thầm bên tai cô

"Ừm. . ." Cô giống như ở trong mơ, lẩm bẩm trả lời.

"Có nhớ anh không?" Thanh âm hắn trầm thấp, một lần lại một lần, hắn tinh tế hôn, dọc theo da thịt nhẵn bóng của cô, một tấc một tấc mà hôn.

"Có. . ." Hàn Nhất Nhất như ở trong mơ, không muốn tỉnh lại, mặc cho hắn hôn cô, xoa nắn chỗ mềm mại của cô.

"Thiên Triệu. . ." Thân thể cô nhẹ nhàng mà cong lên, như là phối hợp, miệng nỉ non gọi tên của hắn. Tựa hồ vừa là vô ý vừa là cố ý

Nghe được cô gọi tên của minh, hắn lập tức không khống chế nổi, gắt gao mà đè thân thể hắn xuống, môi mạnh mẽ ép xuống, dùng sức mút vào, hôn cô đến khó thở, mà Hàn Nhất Nhất, bị sự mạnh mẽ điên cuồng chiếm giữ của hắn làm tỉnh táo.

Cô mở mắt, nhìn thấy con ngươi Hạ Thiên Triệu sâu thẳm, liếc mắt một cái, giống như có dòng điện, truyền khắp thân thể của cô.

Hắn căng trướng thẳng đến nơi tư mật của cô, chậm rãi một chút một chút mà đi vào.

"A. . ." Hàn Nhất Nhất nhìn hắn, không có chuẩn bị gì, không có để ý gì, thứ đi vào làm cho cô thỏa mãn, thân thể muốn càng nhiều.

Đến khi cô ý thức được thanh âm chính mình, cô thẹn thùng mà lập tức quay đầu đi chỗ khác.

Nhưng hai tay Hạ Thiên Triệu giữ mặt của cô, hai mắt đối diện nhau, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn lóe lên tia nhu tình, hoàn toàn quên cô ghét hắn, mà thân thể hắn một chút một chút nói cho cô, hắn cần cô.

"Nói cho anh biết, em có muốn không?"

"Em. . ." Mặt Hàn Nhất Nhất càng thêm đỏ bừng, từ từ nhắm hai mắt, trước giờ không dám nhìn thẳng hắn.

"Có muốn không?" Thân thể hắn mạnh mẽ chuyển động, của cô giữ chặt nơi căng trướng của hắn, hận không thể mạnh mẽ mà phóng thích sức mạnh của mình, mãnh liệt mà va chạm cô.

Hàn Nhất Nhất tỉnh lại, mặc dù lúc nãy không bài xích, nhưng bảo cô từ miệng nói ra, cô như thế nào cũng không làm được, chỉ muốn từ từ nhắm chặt hai mắt, tay cô lại không kìm lòng được mà đặt lên bờ vai của hắn, hơn nữa còn bám chặt.

Tay Hạ Thiên Triệu nhịn không được nhéo mặt cô, ra vào trong cơ thể của cô. Mỗi lần va chạm đều có lực như vậy, Hàn Nhất Nhất chỉ cảm thấy mình giống như con thuyền đang trôi giạt, rồi lại nhẹ nhàng lướt vô cùng khoan khoái.

"Ưm. . . A. . ." Thanh âm của cô dưới sự xâm chiếm mạnh mẽ và có lực của hắn, phát ra tiếng nhẹ nhàng.

"Lớn tiếng một chút. . ." Giọng hắn trầm mà nhu tình, mỗi một chữ đều giống như khắc trên da thịt của cô.

Cô ngược lại có chút ngượng ngùng, hết sức kiềm chế.

"Anh thích nghe giọng em, anh thích nghe giọng em. . . Kêu lên. . ." Giờ khắc này, trong hắn tràn ngập một tiếng kêu tương tự, khuôn mặt Hàn Nhất Nhất mang theo vết sẹo kia đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.

Thân thể hắn giống như cây kiếm, mãnh mẽ rút ra lại mạnh mẽ đâm vào.

"A. . ." Động tác này làm cho thân thể Hàn Nhất Nhất đột nhiên run rẩy, mà thân dưới của cô có một thứ phóng thích, cô rốt cuộc không kiềm chế được, lớn tiếng kêu lên

Thân thể hắn chuyển động càng thêm nhanh, cả phòng, hợp âm nhè nhẹ, giống như một khúc đàn dương cầm có nhịp điệu

Buổi sáng vừa mở mắt, theo thói quen Hàn Nhất Nhất nghiêng người, tay cô khoát lên trên người Hạ Thiên Triệu, mà hắn giờ phút này đang mở mắt nhìn cô.

Trong đầu lập tức hiện lên tất cả tối hôm qua, đột nhiên ngượng ngùng, nhanh chóng cúi đầu, chậm rãi chui đầu xuống.

"Buổi sáng tốt lành, vợ yêu dấu!" Hạ Thiên Triệu cười với cô một cái, như mang theo một chút "đùa giỡn" khiến Hạ Thiên Triệu cảm thấy được thoải mái, mà trên thực tế, hắn đã chậm rãi bắt đầu tiếp nhận.

"Buổi sáng. . . tốt. . ." Thanh âm Hàn Nhất Nhất lại thấp lạ thường, cô thầm nghĩ trốn vào trong chăn, trốn tránh tất cả xấu hổ này, cảnh tượng như vậy đột nhiên làm cho cô không biết làm sao, giống như sáng sớm lần đầu tiên tỉnh lại nhìn thấy mặt nhau.

Cho dù hai người đã từng ngủ chung giường, nhưng mỗi lần khi cô tỉnh lại, bên cạnh đã sớm không có người.

Hạ Thiên Triệu nhìn thấy cảnh này, khóe miệng lộ ra ý cười, cô gái này thật sự làm cho hắn thấy đáng yêu lại có khí chất, mà khi thân thể của cô lùi xuống lại cùng thân thể hắn càng gần nhau

Cô nhanh nhúc nhích, vô tình đụng chạm, làm cho thân thể hắn như đang nghỉ ngơi đột nhiên tỉnh lại, thân thể hắn lập tức có phản ứng.

"Tốt. . ." Hắn phát ra âm thanh nho nhỏ, thân thể lại theo bản năng sát vào thân thể của cô.

Hàn Nhát Nhất đang co chân nhưng lúc này lại duỗi ra, không nghĩ qua là đúng lúc đụng phải bộ phận đang trướng lên.

"A. . ." Hạ Thiên Triệu đột nhiên vang lên một kêu đau đớn.

Sau khi Hàn Nhất Nhất nghe được tiếng kêu, sợ tới mức lùi lại, càng đụng nơi trướng lên của hắn, mà cô dường như biết được lại làm đau hắn rồi

Ngay sau đó, lại một tiếng kêu.

"Thực xin lỗi. . . Thực xin lỗi. . . Em không cố ý." Chân tay Hàn Nhất Nhất luống cuống, cô biết chỗ này là nơi mẫn cảm nhất của đàn ông lại là nơi không thể bị thương nhất, vừa rồi cô không cẩn thận có thể hay không làm cho hắn. . .

Trời ơi, cô không dám lùi xuống nữa.

"Đau quá. . ." Mặt Hạ Thiên Triệu hơi nhăn nhó, ánh mắt hơi có tia máu.

"Em. . . Em phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Hàn Nhất Nhất bị hắn dọa, cô thực không muốn như vậy.

Nhin bộ dạng bị hù dọa, Hạ Thiên Triệu hấp một ngụm khí "Giúp anh. . ."

"Giúp như thế nào? Anh nói cho em biết. Phải giúp như thế nào?" Tay Hàn Nhất Nhất bám vào bờ vai của hắn.

"Anh đau đến tê dại. . . tê dại. . . Em giúp anh nhẹ nhàng hôn nó, giúp xoa dịu nó." Hắn nhẹ nhàng mà bi ai một tiếng, cố nhắm mắt lại.

"A. . . Hôn? Em. . . Em không làm được. . . Em. . ." Hàn Nhất Nhất nằm một chỗ, không biết phải làm sao bây giờ.

Hạ Thiên Triệu đau đến không thể chờ được "Nhanh. . . Nhanh lên. . . Đau quá. . ."

"Hả? Đợi em. . ." Bảo cô đi hôn nơi đó của hắn, Hàn Nhất Nhất thật sự có chút không làm được.

Hạ Thiên Triệu từ từ nhắm hai mắt, cũng có thể tưởng tượng được, cô giờ phút này có bao nhiêu cấp bách lại có bao nhiêu không biết làm thế nào cho phải, vì thế, tay hắn dùng sức ấn một cái, ấn đầu của cô xuống nơi tư mật của hắn.

Ở trong chăn, chỗ đấy dựng lên cao vút, bàn tay Hàn Nhất Nhất nhỏ bé nhẹ nhàng mà mơn trớn, lại chậm rãi cầm.

"A. . . Đau. . . Nhanh một chút. . ." Hạ Thiên Triệu hét lên.

Trong lòng Hàn Nhất Nhất đập loạn lên.

"Được rồi, chết thì chết, dù sao cái gì cũng không nhìn thấy!" Cô nói với chính mình, từ từ nhắm hai mắt, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, một hơi ngậm nó, vẫn không nhúc nhích mà ngậm nó.

Hạ Thiên Triệu thoải mái mà thở hổn hển một hơi, dần dần lại phát hiện, cô gái này thật sự ngốc, lại vẫn không nhúc nhích, hắn âm thầm nghĩ.

"Đau. . . Chuyển động nhẹ nhàng một chút. . . Chuyển động lên xuống một chút. . ." Hắn nhịn ý nghĩ xấu xa tiếp tục kêu đau.

Hàn Nhất Nhất đành phải tiếp tục chịu đựng, hơn nữa rất nhẹ thật nhẹ chuyển động lên xuống, nghĩ như vậy hắn có thể bớt đau.

Hạ Thiên Triệu thoải mái mà hượng thụ cái miệng nhỏ nhắn của cô khiến hắn sung sướng. Tuy rằng động tác của cô vụng về, lại làm cho hắn cảm thấy được vô cùng dễ chịu, còn hơn những cô gái kỹ thuật thuần thục, động tác không liền mạch của cô càng làm cho hắn thích thú.

"Ưm. . ." Hắn nhịn không được, nhẹ nhàng mà phát ra âm thanh hưởng thụ.

Nhưng một tiếng này, không qua được đôi tai nhạy cảm của Hàn Nhất Nhất, miệng đang chuyển động lên xuống lập tức ngừng lại, cô dường như hiểu rõ chuyện này, người đàn ông chết tiệt này tìm lí do bắt cô hầu hạ hắn. Miệng của cô nhả nó ra, mạnh mẽ xốc chăn lên, thấy bộ dáng hưởng thụ của hắn, Hàn Nhất Nhất tức giận, tay muốn bóp cổ hắn, hắn cư nhiên lừa gạt cô, cô còn tưởng rằng về sau hắn không thể cử động được, ai ngờ hắn lại hoàn toàn không để ý lo lắng của cô, bụng còn nghẹn ý nghĩ xấu, điều này sao có thể làm cho cô không tức.

Nhìn đến Hàn Nhất Nhất tức giận, Hạ Thiên Triệu biết chính mình làm lộ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi